NỮ GIÁM ĐỐC S;ỐC N;ẶNG KHI THẤY ĐỨA TRẺ NH;ẶT R;ÁC NUÔI BỐ – CÔ S;ỮNG S;Ờ KHI BIẾT DANH TÍNH THẬT SỰ
Buổi chiều hôm đó, trời không mưa.
Nắng cũng không gắt. Chỉ là thứ nắng nhàn nhạt, rơi chậm xuống những con phố cũ, đủ để làm người ta thấy mệt sau một ngày dài.
Chiếc xe hơi dừng lại bên lề đường.
Người phụ nữ ngồi ghế sau không vội xuống. Cô nhìn qua cửa kính, ánh mắt lướt dọc con hẻm nhỏ nơi công ty đang khảo sát mặt bằng. Đó là một khu phố cũ, lẫn mùi rác, mùi nước thải, mùi của những phận người sống chen chúc.
Cô là giám đốc điều hành của một tập đoàn lớn.
Quen với phòng họp lạnh, hợp đồng dày, những con số không cảm xúc.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô khựng lại.
Một đứa trẻ gầy gò, khoảng mười hai, mười ba tuổi, đang lom khom bên chiếc xe rác. Trên vai là chiếc bao tải lớn hơn cả thân người. Mồ hôi ướt lưng áo, quần áo vá chằng vá đụp.
Nó cúi xuống rất kỹ.
Nhặt từng chai nhựa.
Từng mảnh giấy vụn.
Không vội.
Không than.
Bên gốc cây gần đó, một người đàn ông trung niên ngồi tựa lưng vào tường. Một chân co quắp, ánh mắt lơ đãng. Trước mặt là chiếc bát nhựa cũ.
Đứa trẻ nhặt xong, chạy lại, dúi vào tay người đàn ông ổ bánh mì móp méo.
– “Bố ăn đi, con mua được rẻ.”
Người đàn ông nhìn con, ánh mắt xót xa.
– “Con ăn chưa?”
Đứa trẻ lắc đầu.
– “Con chưa đói.”
Người phụ nữ trong xe bất giác mở cửa bước xuống.
1. Cú chạm đầu tiên vào một thế giới khác
– “Cháu…”
Giọng cô khựng lại.
– “Cháu làm vậy mỗi ngày sao?”
Đứa trẻ giật mình, lùi lại một bước. Nhưng khi thấy cô không dữ, nó gật đầu.
– “Dạ.”
– “Còn bố cháu…?”
– “Bố cháu bị tai nạn. Không đi làm được.”
Cô nhìn người đàn ông kỹ hơn. Gương mặt khắc khổ, râu ria lởm chởm. Nhưng ánh mắt… ánh mắt đó khiến tim cô nhói lên.
Rất quen.
Một cảm giác khó chịu trào lên, như có gì đó bị đụng chạm trong ký ức.
– “Anh… tên gì?”
Cô hỏi người đàn ông.
Ông ta ngẩng lên, nhìn cô rất lâu.
Rồi khẽ nói:
– “Tôi… không nhớ rõ nữa.”
Đứa trẻ vội nói:
– “Bố cháu hay quên từ ngày bị tai nạn.”
Cô quay đi, hít sâu một hơi.
Không hiểu vì sao, cô rút ví, đưa tiền cho đứa trẻ.
– “Cháu giữ lấy.”
Đứa trẻ lắc đầu rất nhanh.
– “Cháu không xin.”
– “Cháu chỉ nhặt rác thôi.”
Câu nói đơn giản, nhưng khiến cô đứng sững.
2. Đêm không ngủ của một người đàn bà thành đạt
Tối hôm đó, trong căn hộ cao tầng, cô không tài nào ngủ được.
Hình ảnh đứa trẻ lom khom nhặt rác cứ hiện lên.
Và ánh mắt người đàn ông kia — ánh mắt khiến tim cô đau một cách vô lý.
Cô mở máy tính.
Tìm lại những hồ sơ cũ.
Mười lăm năm trước, tập đoàn của cô từng có một phó giám đốc kỹ thuật. Một người đàn ông rất giỏi. Rồi đột ngột nghỉ việc sau một vụ tai nạn lao động nghiêm trọng.
Hồ sơ ghi: mất tích.
Tên ông ta.
Cô đọc đi đọc lại.
Tim bắt đầu đập mạnh.
3. Sự thật khiến cô không đứng vững
Sáng hôm sau, cô quay lại con hẻm.
Người đàn ông vẫn ngồi đó. Đứa trẻ đang phân loại rác, rất chăm chú.
Cô đưa ra tấm ảnh cũ.
– “Anh có nhận ra không?”
Người đàn ông nhìn rất lâu. Tay run lên. Đầu nhức buốt.
– “Tôi… tôi từng vẽ mấy thứ này…”
Ông chỉ vào bản thiết kế trong ảnh.
Cô ngồi phịch xuống bậc thềm.
Đó không phải người vô danh.
Đó là người đã thiết kế nền móng cho cả tập đoàn cô đang điều hành.
Người bị đẩy ra khỏi hệ thống sau tai nạn.
Người mà ngày đó, cô – với tư cách một trưởng phòng trẻ – đã ký vào văn bản “chấm dứt hợp tác” vì… không đủ năng lực lao động.
Cô không nhớ nổi mình đã ngồi đó bao lâu.
Chỉ nhớ đứa trẻ đứng bên cạnh, ngước lên hỏi rất nhỏ:
– “Cô ơi… bố cháu làm sao vậy?”
4. Đòn kết – thứ không thể dùng tiền bù đắp
Vài tháng sau.
Người đàn ông được đưa vào bệnh viện phục hồi chức năng. Có bảo hiểm. Có điều trị.
Đứa trẻ được đi học.
Căn nhà trọ cũ không còn.
Nhưng một buổi chiều, khi cô đến thăm, đứa trẻ hỏi:
– “Cô ơi… ngày trước bố cháu bị như vậy… có phải vì công ty của cô không?”
Cô không trả lời ngay.
Chỉ cúi đầu.
Và lần đầu tiên trong đời, một nữ giám đốc thành đạt hiểu ra:
**Có những sai lầm,
tiền có thể sửa.Nhưng có những năm tháng,
không một chức danh nào
trả lại được cho một đứa trẻ
đã lớn lên cùng bao rác và đói nghèo.**
Ngoài cửa sổ, đứa trẻ đứng nhìn bầu trời rất lâu.
Nó không trách.
Nhưng chính sự im lặng đó…
khiến người lớn đau hơn bất kỳ lời oán nào.





