NGƯỜI MẸ ĐẠI GIA CH;ẾT L;ẶNG KHI BẮT GẶP HAI ĐỨA TRẺ NHẶT RÁC – SỰ THẬT: ĐÓ CHÍNH LÀ CO;N R;UỘT THẤT LẠC
Buổi chiều hôm đó, bà không có cuộc họp nào gấp.
Chiếc xe sang dừng lại trước khu đất cũ ven sông – nơi sắp được giải tỏa để xây khu thương mại mới. Bà xuống xe, mang giày cao gót, váy tối màu, dáng người thẳng và quen với ánh nhìn nể trọng.
Bà là một người mẹ đại gia.
Là người đàn bà từng bước qua rất nhiều đỉnh cao.
Nhưng cũng là người đã từng mất con.
Trong con hẻm nhỏ bên cạnh khu đất, có hai đứa trẻ đang cúi lom khom bên đống rác. Một đứa lớn hơn chừng mười tuổi, một đứa nhỏ hơn, gầy gò, tay ôm chiếc bao tải đã sờn.
Chúng nhặt rất chậm.
Không tranh giành.
Không ồn ào.
Đứa lớn nhặt được chai nhựa thì đưa cho đứa nhỏ.
– “Để anh bỏ cho, em giữ bao nặng lắm.”
Đứa nhỏ gật đầu.
Bà đứng sững lại.
Không hiểu vì sao, tim bà đập hụt một nhịp.
1. Một cảm giác không tên
Bà đã gặp rất nhiều đứa trẻ nghèo.
Đã từng làm từ thiện.
Đã từng tặng tiền, tặng quà.
Nhưng hai đứa trẻ này thì khác.
Không phải vì quần áo rách.
Mà vì ánh mắt.
Ánh mắt của chúng khi nhìn nhau — rất quen.
Cái cách đứa lớn vô thức che chắn cho đứa nhỏ — rất quen.
Một thứ gì đó rất sâu trong bà khẽ nhói lên.
– “Hai con…”
Giọng bà khựng lại khi bước tới.
– “Ở đây một mình sao?”
Đứa lớn hơi lùi lại, nhưng vẫn trả lời lễ phép:
– “Dạ, tụi con nhặt rác để bán.”
– “Ba mẹ đâu?”
Đứa nhỏ cúi đầu.
– “Tụi con không có mẹ.”
– “Ba thì… mất rồi.”
Bà nghe mà choáng váng.
Có một cơn gió nhẹ thổi qua. Mùi rác, mùi sông, mùi nắng cũ hòa vào nhau, khiến bà bỗng thấy khó thở.
2. Vết thương chưa bao giờ lành
Hai mươi năm trước, bà từng sinh đôi.
Một tai biến sau sinh.
Một đêm hỗn loạn.
Một bệnh viện tỉnh nhỏ.
Khi tỉnh lại, người ta nói với bà rằng:
“Chỉ cứu được một đứa.”
Bà đã khóc.
Đã gào.
Đã sống tiếp với nỗi mất mát ấy như một cái bóng.
Nhưng hôm nay, khi nhìn hai đứa trẻ đứng trước mặt, một suy nghĩ điên rồ lóe lên.
Bà run giọng:
– “Hai con… sinh ngày nào?”
Đứa lớn đáp rất nhanh, như đã quen với câu hỏi:
– “Dạ, mười bảy tháng tám.”
Bà không đứng vững.
Mười bảy tháng tám.
Ngày bà sinh con.
3. Sự thật không cần nói lớn
Bà đưa hai đứa trẻ về nhà.
Không rầm rộ.
Không khoe khoang.
Chỉ là một bữa ăn nóng.
Một chiếc giường sạch.
Bà ngồi nhìn chúng ăn, từng thìa, từng miếng. Đứa nhỏ ăn chậm, cứ nhìn quanh, sợ làm rơi.
Bà quay mặt đi.
Đêm đó, bà không ngủ.
Bà lục lại tất cả hồ sơ y tế cũ.
Tên bác sĩ.
Tên bệnh viện.
Mọi thứ mờ nhạt, nhưng một điều thì rõ: hồ sơ sinh bị thiếu.
Bà lặng lẽ làm xét nghiệm ADN.
Chờ đợi.
Không cầu nguyện.
Không dám hy vọng.
4. Khoảnh khắc chết lặng
Khi kết quả được đặt trước mặt, bà ngồi rất lâu.
Không khóc.
Không thốt ra lời.
Chỉ là hai dòng chữ ngắn gọn:
Quan hệ huyết thống: Mẹ – con.
Xác suất: 99,9999%.
Bà buông tờ giấy xuống.
Hai mươi năm.
Hai mươi năm nhặt rác.
Hai mươi năm không có mẹ.
5. Đòn kết – thứ không thể bù đắp
Bà quỳ xuống trước hai đứa trẻ.
Một người đàn bà từng đứng trên bục vinh quang, từng được gọi là “bà trùm”, giờ quỳ trên nền gạch lạnh.
– “Mẹ xin lỗi…”
Đứa lớn đứng sững.
Đứa nhỏ nắm chặt tay anh.
– “Cô ơi…”
– “Cô nhầm rồi.”
– “Tụi con không có mẹ.”
Câu nói nhẹ tênh.
Nhưng khiến bà vỡ vụn.
Ngoài cửa sổ, nắng chiều rơi rất chậm.
Lần đầu tiên trong đời, người mẹ đại gia hiểu ra:
Có những đứa trẻ,
mẹ có thể sinh ra…
nhưng không phải lúc nào
cũng được quyền gọi là “mẹ”.
Và có những sự thật,
khi tìm lại được rồi,
thì đau hơn cả lúc mất đi.





