ĐÓNG GIẢ ĂN XIN ĐỂ THỬ LÒNG VỢ, NGƯỜI ĐÀN ÔNG NHẬN CÁI KẾT KHÔNG THỂ TIN NỔI
Anh từng tin rằng mình hiểu vợ.
Hai mươi năm chung sống, một căn nhà khang trang, một cửa hàng làm ăn ổn định. Anh là người kiếm tiền chính. Còn vợ anh, theo anh nghĩ, chỉ quen với sung sướng, với váy đẹp và những bữa cơm đủ đầy.
Cho đến một ngày, anh nghe người ta nói:
– “Giờ anh mà có chuyện gì, chắc chị ấy bỏ anh đầu tiên.”
Câu nói đó không nặng.
Nhưng nó cắm sâu.
1. Một ý nghĩ sai lầm nảy sinh
Anh bắt đầu để ý.
Mỗi lần anh mệt, vợ lặng lẽ nấu canh.
Mỗi lần anh cáu gắt, vợ im lặng dọn dẹp.
Sự im lặng đó, trong đầu anh, dần biến thành… thờ ơ.
Anh quyết định thử.
Không phải vì ghét vợ.
Mà vì muốn chắc chắn mình không nhầm.
Anh bán rẻ chiếc đồng hồ, lấy bộ quần áo cũ, bôi bụi đất lên mặt. Một buổi sáng, anh đứng ở đầu chợ, nơi vợ thường đi qua.
Trên tay là chiếc bát nhựa.
Tim anh đập mạnh.
Nhưng lòng thì lạnh.
2. Cuộc gặp không được báo trước
Vợ anh xuất hiện cùng chiếc giỏ đi chợ quen thuộc.
Khi nhìn thấy anh, chị khựng lại.
Không phải hoảng sợ.
Không kêu lên.
Chỉ là đứng im.
Anh cúi đầu rất thấp.
– “Cô ơi… cho tôi xin chút ăn.”
Giọng anh run, nhưng cố giả khàn.
Chị nhìn rất lâu.
Rồi đặt giỏ xuống.
Không hỏi tên.
Không hỏi từ đâu.
Chị rút từ túi ra ổ bánh mì.
Xé đôi.
Đưa cho anh phần lớn hơn.
– “Ăn đi.”
– “Đừng đứng nắng.”
Anh bất ngờ. Nhưng vẫn cúi đầu cảm ơn.
Chị quay đi được vài bước… rồi quay lại.
– “Nếu tối chưa có chỗ ngủ, ra đầu hẻm này.”
– “Có cái mái hiên, đỡ mưa.”
Câu nói đó làm anh chột dạ.
3. Những ngày thử lòng… hóa thành tự trách
Anh tiếp tục giả ăn xin.
Ngày thứ hai.
Ngày thứ ba.
Mỗi lần gặp, chị đều cho.
Không nhiều.
Nhưng đều đặn.
Có hôm chị không cho tiền.
Chỉ cho cơm nguội.
Nhưng còn nóng.
Có hôm chị đặt bát canh xuống, nói nhỏ:
– “Tôi nấu dư.”
Anh bắt đầu khó ngủ.
Cái thử lòng ban đầu bỗng trở thành một thứ gì đó rất bẩn trong lòng anh.
Ngày thứ bảy, anh giả vờ ngất.
Chị hốt hoảng.
– “Ông ơi! Ông sao vậy?”
Chị gọi người, dìu anh vào mái hiên. Dùng chính chiếc áo khoác của mình đắp lên người anh.
– “Gọi xe đi!”
– “Không thể để người ta chết ngoài đường.”
Trong khoảnh khắc đó, anh muốn bật khóc.
4. Sự thật phơi ra quá muộn
Tối hôm đó, anh về nhà.
Tắm rửa.
Ngồi chờ vợ.
Khi chị bước vào, anh đặt chiếc bát nhựa lên bàn.
– “Là anh.”
Chị nhìn chiếc bát.
Nhìn anh.
Không ngạc nhiên.
Không giận dữ.
Chỉ là… ngồi xuống.
– “Anh thử đủ chưa?”
Giọng chị mệt.
Anh lắp bắp xin lỗi.
Chị cười.
Một nụ cười rất buồn.
– “Anh biết không…”
– “Mỗi lần cho anh ăn, em đều nghĩ…”
– “Nếu một ngày anh thật sự trắng tay, chắc anh cũng đứng đó.”
Anh sững sờ.
Chị đứng dậy, vào phòng. Lấy ra một tập giấy.
– “Em đi làm thêm ba năm rồi.”
– “Tiền em để dành… là phòng khi anh bệnh, hay làm ăn thua lỗ.”
Anh không thở nổi.
5. Đòn kết – thứ thử lòng không chịu nổi
Sáng hôm sau, chị dọn đồ.
Không khóc.
Không cãi.
– “Em không giận vì anh nghèo.”
– “Em chỉ đau vì anh nghi ngờ.”
Anh quỳ xuống.
Nhưng chị chỉ nói một câu:
– “Có những tấm lòng…”
– “Không phải để đem ra thử.”
Cánh cửa khép lại rất nhẹ.
Chiếc bát nhựa vẫn nằm trên bàn.
Lần đầu tiên trong đời, anh hiểu ra:
Có những người,
nếu họ quay lưng,
không phải vì họ xấu…
mà vì họ đã yêu
đến mức không chịu nổi
sự coi thường cuối cùng.
Và có những phép thử,
khi có kết quả rồi,
thì đã không còn ai để tin nữa.





