Đi chợ nửa đường thì phát hiện để quên ví tiền ở nhà, vợ vội vã về lấy thì ch//ết điếng khi nhìn vào cửa phòng ng:;ủ cùng âm thanh l::ạ….

Đi chợ nửa đường thì phát hiện để quên ví tiền ở nhà, vợ vội vã về lấy thì ch//ết điếng khi nhìn vào cửa phòng ng:;ủ cùng âm thanh l::ạ…. bên trong của chồng và cô hàng xóm tr::ẻ… Người vợ không la::o vào mà lặng lẽ trở ra nhưng hà:nh độ::ng sau đó của chị mới khiến người ta phải khi::ếp s::ợ…

 

Chủ nhật. Trời nắng chang chang như đ/ổ lử/a. Tôi xách giỏ đi chợ, định bụng mua ít cua đồng về nấu bát canh giải nhiệt cho Kiên – chồng tôi. Dạo này Kiên hay than m/ệt, công việc áp lực, về nhà là nằm dài ra ghế. Thương chồng, tôi chẳng nề hà việc gì, từ kiếm tiền đến nội trợ đều chu toàn. Đi được nửa đường, đến hàng rau quen, tôi mới tá hỏa nhận ra mình để quên ví tiền trên nóc tủ giày. Chắc lúc nãy mải nghe điện thoại công việc nên đãng trí. Tôi tặc lưỡi, quay xe phóng vội về nhà.

Căn nhà yên ắng lạ thường. Cổng không khóa, chỉ khép hờ. Tôi nhíu mày. Rõ ràng lúc đi tôi đã khóa cẩn thận, Kiên thì bảo mệt nên ngủ nướng trong phòng. Tôi dắt xe vào sân thật khẽ, không hiểu sao ti/m đ/ập thình thịch như có điềm báo. Ngay bậc tam cấp, đập vào mắt tôi là một đôi dép cao gót màu nude đính đá. Tôi ch//ết sữ//ng. Đôi dép này… là của Thu, cô hàng xóm góa chồng ở cách nhà tôi hai căn. Thu hay sang nhà tôi chơi, miệng lúc nào cũng “chị chị em em” ngọt xớt, còn hay khen Kiên là “người chồng quốc dân”.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi, bất chấp cái nó/ng 40 độ ngoài trời. Tôi bỏ dép, đi chân trần rón rén vào nhà. Phòng khách trống trơn. Nhưng từ phía phòng /của vợ chồng tôi – nơi cửa phòng chỉ khép hờ một khe nhỏ – vọng ra những âm thanh l/ạ. “Ư//m… ư… anh Kiên…… nhỡ chị Hạnh về…” “Yên tâm… vợ anh đi chợ phải cả tiếng mới về… em cứ chi/ều anh đi…”. Rồi tiếng cười rúc rích, những âm thanh “ú..//. ớ…” ki//nh t//ởm ấy như những m//ũi ki/m châ/m thẳng vào mà/ng nh/ĩ, xuy/ên th/ấu t/im ga/n tôi.

Tôi đứng chôn chân tại chỗ. Cảm giác đầu tiên không phải là gh/en tu/ông, mà là sự bu/ồn nô/n. Căn phòng ng/ủ tôi vừa thay ga gối sáng nay, giờ đây đang bị vấy bẩn bởi chính người chồng đầu ấp tay gối và ả hàng xóm lẳ/ng l/ơ. Tôi muốn la/o vào, muốn x/é x//ác hai kẻ kh/ốn nạ//n đó. Nhưng lý trí của một người đàn bà l//ăn l//ộn thương trường 10 năm nay đã giữ chân tôi lại. Đá//nh gh//en ầm ĩ để làm gì? Để thiên hạ cười chê mình không biết giữ chồng? Để tay mình vấy b//ẩn? Không. Tôi phải cho chúng một bài học nhớ đời, một cái kết mà chúng không bao giờ ngóc đầu lên nổi.
Tôi rút điện thoại…

Tôi rút điện thoại.

Không phải để quay clip.
Không phải để gọi ai đến “bắt quả tang”.

Tôi bật chế độ ghi âm. Một cách lặng lẽ, tỉnh táo đến lạnh sống lưng.

Từng tiếng thở, từng tiếng rên rỉ, từng câu nói tởm lợm của hai kẻ đó vang lên rõ ràng đến mức tôi nghe mà muốn nôn.

“Anh Kiên… nhẹ thôi…”
“Em đẹp quá… vợ anh không bằng một góc của em…”
“Nhanh lên… nhỡ chị ấy…”
“Yên tâm, con đàn bà ấy khờ lắm…”

Tôi bấm nút kết thúc, lưu file vào một thư mục riêng.
Rồi… tôi bình tĩnh rời khỏi nhà, nhẹ như một con mèo.

Không một tiếng động.

Tôi đi thẳng ra gara, mở cốp xe, lấy một túi đồ kiên cố được bọc rất gọn gàng.

Bên trong là giấy vay nợ 320 triệu mà Kiên từng năn nỉ tôi ký bảo lãnh để lấy vốn làm ăn. Cũng chính vì giấy tờ này mà anh ta “hèn” với tôi bao năm.

Tôi mỉm cười lạnh.

Và bắt đầu… kế hoạch.


1. Tôi đến thẳng ngân hàng

Tôi đưa toàn bộ giấy tờ chứng minh Kiên vi phạm cam kết tài chính, cộng theo bản sao kê chi tiêu của anh mấy tháng gần đây — toàn là mua quà, chuyển khoản cho Thu, thuê phòng nhà nghỉ trong tuần.

Cô nhân viên nhìn hồ sơ mà há hốc:

– “Chị muốn đơn phương khóa tài khoản đứng tên chồng? Và kích hoạt yêu cầu thu hồi nợ?”

Tôi gật đầu:

– “Đúng vậy. Tôi chịu trách nhiệm pháp lý.”

Chỉ trong 15 phút, toàn bộ tài khoản Kiên bị đóng băng.


2. Tôi ghé qua công ty anh ta

Tôi gặp trực tiếp giám đốc – người quý tôi vì tôi từng giúp công ty họ hoàn thành kiểm toán.

Tôi mở laptop, bật đoạn ghi âm lên.

Sắc mặt giám đốc đổi màu.
Ông ta không nói gì thêm, chỉ ký vào quyết định:

“Đình chỉ Kiên 30 ngày để điều tra hành vi vi phạm đạo đức nhân sự.”

Vậy là nguồn thu nhập duy nhất của Kiên – biến mất.


3. Cuối cùng, tôi về nhà

15 phút sau, Kiên lao ra cửa phòng, mặt còn đỏ bừng, quần áo vội vàng cài chưa xong. Thu luống cuống trốn vào nhà tắm.

Nhưng khi ra đến phòng khách…

Anh ta thấy tôi đang ngồi rất điềm tĩnh, uống trà, để sẵn laptop trước mặt.

Tôi nhìn thẳng vào Kiên, không gào, không chửi, không khóc:

– “Anh ngồi xuống. Nghe món quà của anh đi.”

Tôi bấm play.

Từ loa laptop phát ra tiếng rên rỉ trần trụi của Thu, tiếng Kiên cười khẩy gọi vợ là “con đàn bà ngu”, tiếng va chạm da thịt rõ mồn một.

Kiên tái như đĩa hành.
Thu run rẩy đứng nép ở cửa nhà tắm, mặt không còn giọt máu.

Tôi tắt ghi âm.

Rút từ túi ra tờ đơn ly hôn đặt trước mặt Kiên:

– “Tôi cho anh hai lựa chọn:

  1. Ký ly hôn trong im lặng – tôi sẽ không đưa đoạn ghi âm này cho gia đình Thu, cũng không phát tán.

  2. Không ký – tôi gửi đoạn ghi âm cho toàn bộ họ hàng hai bên, công ty anh và cả tổ dân phố.

Trong vòng 24 giờ, tôi muốn thấy chữ ký.”

Kiên quỵ xuống, khóc lóc, lắp bắp van xin.

Tôi đứng dậy, nói một câu cuối:

– “Tôi không đánh ghen. Tôi chỉ trả lại đúng những gì anh và cô ta đã chọn.”

Tôi thu dọn đồ, bước ra khỏi nhà – căn nhà tôi từng gọi là tổ ấm.

Phía sau, tiếng Kiên gào khóc, tiếng Thu run lẩy bẩy:

– “Chị Hạnh… em xin chị… đừng…”

Nhưng tôi không quay đầu lại.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!