Chồng lương tháng 50 triệu nhưng không đưa vợ 1 đồng, lúc cần gấp 200 triệu để m//ổ cho con thì anh ta qu//át vợ: “Cô vay tiền bố mẹ cô mà m//ổ cho nó, tôi không liên quan” rồi bỏ về để rồi sau đó h//ãi hù//ng khi thấy…
Kim đồng hồ chỉ 11 giờ đêm. Tôi ngồi co ro trên hành lang b/ệnh viện lạnh lẽo, m/ùi th//uốc s/át tr//ùng x/ộc vào mũi khiến d/ạ d/ày qu//ặn thắt. Trong phòng c//ấp c//ứu, bé Bin – con trai 3t của tôi – đang già/nh gi/ật s/ự s/ống từng giây với că/n bệ//nh ti//m b/ẩm si/nh vừa tái phát đột ngột. Bác sĩ trưởng khoa bước ra, gương mặt nghiêm trọng: “Chị cần chuẩn bị ngay 200 triệu để làm ph//ẫu thu//ật gấp. Va/n ti/m của b/é bị hở nặng, chậm trễ thêm vài tiếng nữa thì chúng tôi không dám chắc điều gì.”
200 triệu. Con số ấy như tả/ng đ/á đ/è n/át l/ồng ng/ực tôi. Trong tài khoản của tôi chỉ còn vỏn vẹn 5 triệu đồng – số tiền tôi dành dụm từ việc bán hàng online lặt vặt. Tôi run rẩy bấm số gọi cho Tuấn – chồng tôi. Tuấn làm trưởng phòng kinh doanh cho một công ty bất động sản lớn, lương cứng và hoa hồng mỗi tháng không dưới 50 triệu. Nhưng suốt 4 năm chung sống, anh chưa từng đưa tôi giữ một đồng. Hàng tháng, anh “phát chẩn” cho tôi 5 triệu để đi chợ, còn lại anh nói phải “tái đầu tư” và quan hệ ngoại giao. Tôi vì muốn êm cửa êm nhà, lại nghĩ chồng giỏi giang biết lo xa nên cũng ngậm bồ hòn làm ngọt.
Chuông reo hồi lâu Tuấn mới bắt máy, giọng l/è nh/è tiếng nhạc và tiếng ly cốc va chạm: “Alo? Gọi gì giờ này? Đang tiếp khách.” “Anh ơi… về ngay đi. Con… con phải mổ gấp. Bác sĩ bảo cần 200 triệu…” Tôi kh/óc nấc lên. Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi tiếng Tuấn g/ắt gỏ/ng vang lên, lấn át cả tiếng nhạc: “Cái gì? 200 triệu? Cô điên à? Tự nhiên đòi tiền tấn ở đâu ra?”
“Anh làm lương cao mà… C/ứu con đi anh, mạ/ng sốn/g của con quan trọng hơn tất cả…”
“Tôi về ngay đây. Phiền phức quá!”
30 phút sau, Tuấn xuất hiện. Anh mặc bộ vest bóng lộn, người nồng nặc m/ùi rư//ợu ngoại và nước hoa đắt tiền. Thay vì chạy vào nhìn con, anh đứng chống nạnh trước mặt tôi, mặt đ/ỏ g/ay: “Bác sĩ đâu? Sao lại phải m//ổ? Vẽ chuyện để moi tiền à?”
Tôi kéo tay anh, van xin: “Anh đóng tiền tạm ứng đi anh. Bác sĩ giục lắm rồi. Em không có tiền…” Tuấn hất tay tôi ra, mắt trừng lên sòng sọc. Câu nói tiếp theo của anh như gáo nước s//ôi tạt thẳng vào mặt tôi, khiến tôi ch//ết điếng: “Tôi làm gì có tiền mà hỏi! Lương tháng nào tiêu hết tháng đó, làm ăn thua lỗ đầy ra đấy. Cô là mẹ, cô đ/ẻ nó ra thì cô tự đi mà lo, tôi không liên quan. Muốn mổ thì về mà vay bố mẹ cô ấy!”
Tôi sững sờ, không tin vào tai mình. “Anh nói cái gì vậy? Anh lương 50 triệu, anh đi xe sang, mặc đồ hiệu, mà con số/ng ch//ết trước mặt anh lại bảo không có tiền?”. “Đã bảo không có là không có! Đừng có lải nhải!” Tuấn quát lớn khiến mấy y tá phải quay lại nhìn. “Tôi đi về đây, mai còn phải đi ký hợp đồng sớm. Cô tự xoay xở đi.”… Đê rồi sau đó…
…Nói rồi, Tuấn quay phắt người bỏ đi, để lại tôi quỳ sụp xuống nền gạch lạnh, nước mắt trào ra không thành tiếng. Cánh cửa thang máy khép lại trước mắt tôi, mang theo chút hy vọng cuối cùng mà tôi còn cố bám víu.
Tôi không còn thời gian để khóc.
Tôi lao đến quầy thu ngân, giọng run bắn nhưng dứt khoát:
– “Cho tôi tạm ứng mổ trước… tôi ký giấy nợ, bao lâu cũng trả.”
Cô nhân viên ái ngại lắc đầu:
– “Chị ơi, quy định bệnh viện… ít nhất phải đóng 150 triệu mới được đưa bé vào phòng mổ.”
Tôi loạng choạng như người sắp ngã quỵ. Đúng lúc đó, một giọng đàn ông trầm tĩnh vang lên phía sau:
– “Thiếu bao nhiêu?”
Tôi quay lại. Là người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi giản dị, vừa nãy ngồi chờ ở hàng ghế đối diện. Ông đặt điện thoại xuống, nhìn tôi:
– “Tôi chuyển đủ 200 triệu. Cứu đứa trẻ trước đã.”
Tôi chết lặng.
– “Chú… chú là ai? Cháu không quen chú…”
– “Không cần quen. Tôi cũng là một người cha.”
Ông ký tên, chuyển khoản ngay trước mặt tôi. Khi y tá đẩy Bin vào phòng mổ, tôi gục xuống hành lang, khóc như một đứa trẻ. Người đàn ông ấy chỉ khẽ nói:
– “Cô vào với con đi. Tôi ngồi đây được rồi.”
⸻
Ca mổ kéo dài gần 4 tiếng.
4 tiếng mà tôi như sống trong địa ngục.
Đến khi bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang và nói:
– “Ca mổ thành công rồi. Bé qua được cơn nguy kịch.”
Tôi òa khóc, quỳ sụp xuống trước cửa phòng mổ, miệng liên tục lẩm bẩm “cảm ơn… cảm ơn…”.
Khi quay lại tìm người đàn ông kia để cảm tạ, tôi mới biết ông đã rời đi. Chỉ để lại một tờ giấy nhỏ nhét dưới chai nước:
“Tiền là của tôi cho bé. Không cần trả.
Nhưng nếu chồng cô quay lại, hãy nhớ:
Một người đàn ông bỏ mặc con mình lúc sinh tử —
không xứng đáng được gọi là cha.”
⸻
Sáng hôm sau, Tuấn quay lại bệnh viện.
Anh ta vừa bước vào phòng thì sững người.
Bin đang ngủ, bên cạnh là tôi — tóc rối, mắt sưng, nhưng ánh nhìn đã hoàn toàn khác. Bình thản. Lạnh lẽo.
Tuấn hắng giọng:
– “Hôm qua anh nóng quá… Thôi, con sao rồi?”
Tôi không trả lời.
Tôi chỉ lặng lẽ đưa cho anh một tập giấy.
Là hóa đơn viện phí.
Là giấy cam kết mổ cấp cứu.
Và cuối cùng là đơn ly hôn đã ký sẵn tên tôi.
Tuấn tái mặt:
– “Cô làm cái trò gì vậy?”
– “Trò à?” – tôi nhìn thẳng vào mắt anh – “Đêm qua, lúc con tôi nằm giữa sống và chết, anh đã tự chọn xong vai diễn của mình rồi.”
Anh gằn giọng:
– “Cô nghĩ ly hôn là xong à? Tiền mổ ai trả?”
– “Không cần anh lo.” – tôi mỉm cười – “Có người khác đã làm thay anh… với tư cách một người cha.”
Tuấn chết sững.
Một tháng sau, tôi hoàn tất thủ tục ly hôn.
Ba tháng sau, công ty của Tuấn bị điều tra tài chính. Những khoản “tái đầu tư” hóa ra là chi tiêu cá nhân, rút ruột ngân sách. Anh ta mất chức, mất việc, mất luôn những mối quan hệ từng vỗ ngực khoe khoang.
Ngày anh ta tìm đến nhà tôi, đứng dưới mưa, giọng khàn đặc:
– “Cho anh gặp con…”
Tôi bế Bin ra cửa.
Con trai tôi nép chặt vào cổ tôi, thì thầm:
– “Mẹ ơi… chú này là ai vậy?”
Tôi nhìn Tuấn.
Rồi nhẹ nhàng khép cửa.
Cánh cửa ấy, tôi đóng lại không phải vì hận —
mà vì từ giây phút anh bỏ đi đêm đó,
anh đã tự tay đánh mất quyền được bước vào cuộc đời mẹ con tôi mãi mãi.





