“Bán đất hàng chục tỷ ở quê, ông Lâm gi-ả ngh-èo lên thành phố thử lòng con, rồi lặng người trước hành động của con út…

“Bán đất hàng chục tỷ ở quê, ông Lâm gi-ả ngh-èo lên thành phố thử lòng con, rồi lặng người trước hành động của con út…“Ông Lâm ngồi co ro bên lề đường Sài Gòn, chiếc áo sơ mi cũ sờn, đôi dép nhựa sắp đứt quai. Đứa con gái út bất chợt đi ngang, ánh mắt thoáng một giây sững sờ rồi quay đi. Nhưng chỉ một lát sau, cô quay lại… Và hành động ấy khiến ông suýt bật khóc.”

Ông Lâm năm nay 68 tuổi, là một lão nông ở vùng ven ngoại ô Bắc Giang. Cả đời ông cần mẫn làm lụng, tích cóp từng đồng từ vườn vải, ao cá, mảnh ruộng, và mấy lô đất ngày xưa mua rẻ như cho mà nay đã lên tới hàng chục tỷ đồng.

Vợ mất sớm, ông một mình nuôi ba đứa con: Long (con cả), Lan (con thứ), và Linh (con út). Mỗi người một tính, lớn lên đều học hành thành đạt rồi lần lượt rời quê lên thành phố lập nghiệp. Khi kinh tế khá giả, ông chia cho mỗi người một phần đất – riêng phần còn lại, ông vẫn giữ tên mình. Nhưng ông không cho biết giá trị thực tế, chỉ nói “còn vài sào để dưỡng già”.

Thời gian trôi, ba đứa con mỗi năm chỉ về quê một, hai lần, thường là vào dịp giỗ mẹ. Nhưng từ ngày có vợ con riêng, những cuộc về quê cũng thưa dần. Gần đây, ông gọi điện thăm, cả ba đứa đều kêu bận rộn, hẹn lần lữa.

Một đêm, ông trằn trọc mãi. “Mình có tiền, có đất… nhưng liệu con cái có còn xem mình là cha? Hay chỉ là một ‘người già ở quê’ phiền phức?”

Và rồi ông quyết định lên thành phố, không báo trước, để “thử lòng con”.

Chuyến xe khách sáng sớm đưa ông tới bến miền Đông. Ông mặc bộ đồ cũ nhất, mang theo túi vải đựng vài bộ quần áo, ít bánh đa quê. Không điện thoại, không báo ai. Ông bắt đầu từ nhà Long – đứa con trai cả, giám đốc công ty xây dựng.

Ông đứng trước cổng biệt thự hiện đại, bấm chuông. Người giúp việc ra mở, nhìn ông từ đầu đến chân rồi lắc đầu:

– “Ông hỏi ai?”

– “Tôi là bố của anh Long…”

– “Dạ? Ông là… bố hả? Đợi con gọi chủ nhà.”
Một lát sau, Long bước ra, mặt thoáng ngạc nhiên, rồi cau mày:

– “Bố lên sao không báo trước?”

– “Tôi… muốn thăm các con. Ở quê buồn quá.”

– “Dạ… giờ con bận lắm, đang họp. Bố ở đây cũng không tiện, chật chội…”

Chật chội? Căn nhà ba tầng rộng thênh thang mà chật?
Long lúng túng bảo người giúp việc pha tách trà, rồi gọi taxi đưa ông qua nhà Lan – cô con gái giữa, làm giáo viên trường quốc tế……

…Căn hộ của Lan nằm trong khu chung cư cao cấp. Khi thấy bố đứng trước cửa, Lan mở cửa với vẻ bất ngờ:

– “Bố! Sao bố không gọi con ra đón? Lên xe khách mệt lắm hả bố?”

– “Ờ, bố khỏe. Bố chỉ muốn lên thăm các con thôi.”

Lan kéo ông vào phòng khách, nhưng chỉ dăm phút sau đã nhìn đồng hồ liên tục.

– “Con đang bận dạy online, bố ngồi tạm nhé, có nước trong tủ lạnh.”

Rồi cô quay đi, để ông ngồi một mình giữa căn phòng sang trọng, tivi mở mà không ai xem, tiếng bàn phím lạch cạch xen lẫn tiếng gió điều hòa lạnh buốt.

Tối hôm đó, Lan nói khéo:

– “Bố à, ở đây con thuê trọ, chật lắm. Hay bố qua nhà em Linh ở tạm nhé. Nó có nhà riêng, chắc rộng hơn.”

Ông chỉ mỉm cười, lặng lẽ gật đầu.

Đêm đó, ông kéo chiếc túi vải cũ, ngồi ở trạm xe buýt. Thành phố sáng rực ánh đèn mà lòng ông tối lại. Bấy lâu nay, ông vẫn nghĩ “cha mẹ có của thì con cái sẽ thương”, nào ngờ sự thật phũ phàng đến vậy.

Khoảng gần nửa đêm, ông tới khu trọ bình dân ở quận ven, nơi Linh – cô con út – làm nhân viên thiết kế nội thất. Ông không biết địa chỉ chính xác, chỉ nhớ đại khái. Ông hỏi thăm quanh, rồi ngồi nghỉ bên lề đường trước tiệm tạp hóa, định sáng mai tìm tiếp.

Trời trở lạnh. Ông co ro trong chiếc áo mỏng.

Bất chợt, tiếng giày gõ nhẹ trên vỉa hè. Một cô gái trẻ dừng lại, nhìn ông. Rồi khựng người.

Linh.

Cô vừa tan làm, tay cầm túi cơm hộp. Ánh mắt cô thoáng sững sờ, rồi bỗng rưng rưng.

– “Bố… sao bố lại ở đây?”

Ông lúng túng:

– “Ờ… bố đi thăm các con, rồi… lạc đường.”

Linh không nói gì, chỉ cúi xuống cởi chiếc áo khoác trên người, khoác cho ông.

– “Trời lạnh mà bố mặc thế này à? Về nhà con đi. Ở tạm với con, con nấu cơm cho.”

Cô đỡ ông đứng dậy, tay nắm tay run run, như sợ nếu buông ra thì bố sẽ biến mất.

Căn phòng trọ của Linh nhỏ xíu, tường sơn đã bong tróc, nhưng sạch sẽ và ấm. Linh bưng bát cơm nóng cho bố, vừa dọn vừa nói:

– “Bố ăn đi, con mới lĩnh lương, mai con xin nghỉ làm, đưa bố đi khám tổng quát.”

Ông nghẹn ngào, chỉ gật đầu.

Đêm ấy, ông nằm trên chiếc giường hẹp, nghe tiếng quạt kẽo kẹt và tiếng con gái ho khẽ. Lần đầu tiên sau nhiều năm, ông thấy lòng mình yên.

Sáng hôm sau, ông lặng lẽ rút trong túi ra một tờ giấy — giấy chuyển nhượng quyền sử dụng đất. Trước khi đi, ông đã ký sẵn, để trống tên người nhận. Ông định xem ai xứng đáng thì ghi tên vào.

Ông nhìn Linh, đang lúi húi chuẩn bị bữa sáng, mái tóc rối bời mà ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Ông cười, khẽ nói:

– “Con à, đất nhà mình… bố muốn sang tên cho con. Bố thử các anh chị rồi. Chỉ có con là còn nhớ đến bố.”

Linh sững sờ:

– “Bố… sao lại thế? Con không cần đất, bố giữ lại dưỡng già. Con chỉ cần bố khỏe mạnh là được.”

Câu nói giản dị ấy khiến ông Lâm không kìm được nước mắt. Ông nắm tay con, run run:

– “Bố chỉ muốn thử lòng các con. Giờ thì bố yên tâm rồi.”

Một tháng sau, câu chuyện “ông lão giả nghèo thử lòng con” lan khắp xã. Hai anh chị của Linh hối hận, tìm về xin lỗi, nhưng ông Lâm chỉ nói nhẹ:

“Tiền có thể kiếm lại, nhưng tình thân mất rồi khó lấy lại lắm. Bố chẳng trách gì, chỉ mong các con hiểu, cha mẹ không cần nhà lầu xe hơi — chỉ cần một câu hỏi thăm thật lòng.”

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!