Tiếng của Thành – chồng cô – gầm lên, khàn đặc và run rẩy. Lam bàng hoàng nhìn lên.
Tiếng lách cách của chìa khóa tra vào ổ nghe khô khốc trong không gian tĩnh lặng của hành lang chung cư. Kim đồng hồ trên tay Lam chỉ đúng 8 giờ 15 phút tối. Cô thở hắt ra, đôi chân rã rời trong đôi giày cao gót. Cả ngày nay cô đã chạy đôn chạy đáo cho xong dự án quyết toán, hy vọng khoản thưởng quý này sẽ kịp đóng tiền học phí quốc tế cho thằng Bo và tiền thuốc cho mẹ chồng.
Cửa vừa mở, một luồng khí nóng hầm hập phả ra. Đèn phòng khách không bật, chỉ có ánh sáng hiu hắt từ phía bếp.
“Anh ơi, em về rồi… Xin lỗi, hôm nay công ty họp đột xuất…”
Lam chưa kịp nói hết câu, một bóng đen đã ập đến. Chát!
Cái tát nảy lửa khiến Lam lảo đảo, chiếc túi xách rơi bộp xuống sàn, son phấn và sổ tay văng tung tóe. Tai cô ù đi, vị máu tanh nồng xộc lên nơi đầu lưỡi.
“Mày dám để cả nhà phải chờ à? Dọn cơm lên ngay!”
Tiếng của Thành – chồng cô – gầm lên, khàn đặc và run rẩy. Lam bàng hoàng nhìn lên. Thành đứng đó, tóc tai rũ rượi, đôi mắt đỏ ngầu như một con thú bị dồn vào đường cùng. Trong góc phòng tối, tiếng thằng Bo khóc sụt sùi rồi im bặt khi nghe tiếng bố quát. Mẹ chồng cô từ trong buồng bước ra, tay vịn cửa, nhìn Lam bằng ánh mắt vừa xót xa vừa sợ hãi, nhưng bà không dám nói một lời.

Lam không khóc. Cô cảm thấy một nỗi trống rỗng ghê gớm tràn qua lồng ngực. Mười năm hôn nhân, Thành chưa bao giờ chạm vào một sợi tóc của cô. Anh vốn là người đàn ông hiền lành, có phần nhu nhược nhưng hết lòng vì vợ con. Điều gì đã biến người đàn ông ấy thành kẻ vũ phu chỉ trong một buổi chiều muộn?
Cô lặng lẽ vào bếp. Nồi cơm điện lạnh ngắt. Trên bàn, đĩa rau muống luộc đã chuyển sang màu vàng úa, bát nước mắm nổi váng. Lam bắt đầu bật bếp, đôi tay run rẩy nhặt lại những mẩu vụn của bữa cơm tẻ nhạt.
“Cơm chín rồi, cả nhà ra ăn đi,” cô nói, giọng phẳng lặng đến đáng sợ.
Suốt bữa ăn, chỉ có tiếng bát đũa va vào nhau. Thành ăn như máy, mắt dán chặt vào bát cơm trắng, gân xanh nổi đầy trên trán. Sau khi dọn dẹp xong, Lam không vào phòng ngủ. Cô ngồi lại phòng khách, đợi Thành.
“Chúng ta cần nói chuyện,” Lam lên tiếng khi Thành định lách vào phòng.
Thành dừng lại, vai anh sụp xuống. Anh không nhìn cô, giọng nghẹn lại: “Không có gì để nói. Cô đi làm muộn, tôi cáu. Thế thôi.”
“Anh bị đuổi việc rồi đúng không?”
Câu hỏi của Lam khiến Thành khựng lại. Anh quay phắt lại, định gầm lên lần nữa nhưng bắt gặp ánh mắt của vợ – một ánh mắt không có sự oán trách, chỉ có một nỗi buồn sâu thẳm. Thành khuỵu xuống ghế sofa, hai tay ôm lấy đầu.
Hóa ra, công ty của Thành phá sản đột ngột. Chiều nay, anh xách cặp về nhà với tờ quyết định chấm dứt hợp đồng và một khoản nợ từ việc góp vốn đầu tư mà anh giấu cô. Anh về nhà lúc 5 giờ chiều, ngồi trong bóng tối đợi vợ để mong một lời an ủi, nhưng Lam lại về muộn hơn mọi khi 3 tiếng đồng hồ. Trong sự hoảng loạn của một kẻ vừa mất đi vị thế “trụ cột”, sự cô độc đã biến thành cơn giận dữ mù quáng. Anh tát cô không phải vì cô về muộn, mà vì anh sợ hãi tương lai phía trước.
Lam tiến lại gần, đặt tay lên vai chồng. Cái tát ban nãy vẫn còn in dấu trên má cô, đau rát.
“Anh tưởng em đi đâu à? Em đến gặp ông chú họ bên ngân hàng. Em đã thế chấp căn nhà ngoại thành của bố mẹ cho em để vay một khoản. Em biết chuyện công ty anh từ tuần trước rồi, nhưng em muốn đợi mọi thứ chắc chắn mới nói.”
Thành ngẩng đầu lên, bàng hoàng: “Em biết từ bao giờ?”
“Thư báo nợ gửi về nhà, em nhận được. Thành à, em không phải người dưng. Tại sao anh lại chọn cách đẩy em ra bằng một cái tát?”
Cú twist thực sự không nằm ở khoản nợ, mà nằm ở hành động tiếp theo của Lam. Cô lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy khác. Đó là kết quả xét nghiệm của Thành mà anh đã giấu nhẹm đi suốt hai tháng qua: Chứng rối loạn lưỡng cực giai đoạn đầu.
Thành run rẩy: “Em… em cũng biết cả chuyện này?”
“Em thấy anh thay đổi, em thấy thuốc trong ngăn kéo. Em đã đi hỏi bác sĩ. Anh tát em, em đau. Nhưng em biết cái tát đó là tiếng kêu cứu của anh.”
Đêm đó, trong căn chung cư nhỏ, không có tiếng cãi vã. Thành khóc – những giọt nước mắt của sự hối lỗi và vỡ vụn. Lam không bao biện cho bạo lực, cô nghiêm túc yêu cầu Thành phải đi điều trị tâm lý và cam kết không bao giờ được lặp lại hành động đó. Nhưng cô cũng chọn ở lại.
Sáng hôm sau, Lam dậy sớm nấu bát bún thang nóng hổi. Ánh nắng ban mai xuyên qua khe cửa, đậu lên vết bầm nhỏ trên má cô. Thành bước ra, nhìn vợ, định nói lời xin lỗi nhưng Lam chỉ mỉm cười, đưa cho anh bát bún.
“Ăn đi anh, rồi mình cùng đi bác sĩ. Sau đó, em sẽ chỉ anh cách làm lại từ đầu. Đừng sợ, nhà mình vẫn còn cơm nóng mà.”
Hóa ra, đôi khi người ta đánh nhau không phải vì ghét bỏ, mà vì họ không biết cách nắm tay nhau trong bóng tối. Bữa cơm lúc tám giờ tối ấy, dù đắng ngắt vị máu, nhưng lại là khởi đầu cho một hành trình chữa lành thật sự.





