RÚ;NG Đ;ỘNG: NGƯỜI PHỤ NỮ G;IẢ CH;ẾT 5 NĂM, CHI;ẾM Đ;OẠT 1,5 TỶ TIỀN B;ẢO HI;ỂM
Suốt năm năm liền, ở góc nghĩa địa xã Tân Phú có một ngôi mộ lúc nào cũng sạch sẽ. Cỏ được phát gọn. Bát hương luôn có chân nhang mới. Ngày rằm, mùng một, trước mộ thường xuất hiện mấy bó hoa dại và vài đĩa trái cây quê mùa.
Trên bia mộ khắc rõ ràng: Nguyễn Thị H. – sinh năm…, mất năm…
Người trong xã ai cũng biết mộ đó. Người đàn bà chết trẻ, bệnh nặng, bỏ lại mẹ già cô quạnh. Có hôm, người ta thấy mẹ bà ngồi thẫn thờ trước mộ từ sáng đến chiều, không khóc, không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào cái tên khắc lạnh lẽo trên đá.
Không ai nghi ngờ.
Bởi cái chết ấy… quá đầy đủ.
Giấy chứng tử có.
Đám tang có.
Mộ phần có.
Ngày giỗ có.
Một người chết “đúng quy trình”, đến mức không còn kẽ hở nào cho sự nghi ngờ len vào.
1. NGƯỜI ĐÃ CHẾT… TRỞ VỀ
Cho đến một buổi sáng cuối năm, khi sương còn chưa tan hết trên mái nhà, bà Lý – hàng xóm sát vách nhà mẹ ruột bà H. – sững người khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra sân.
Người phụ nữ đó đang quét lá.
Cách cầm chổi.
Dáng lưng hơi gù.
Cả cái thói quen vừa quét vừa đưa tay lên xoa cổ tay phải.
Bà Lý đứng chết trân. Tim đập thình thịch. Miệng khô khốc.
“Không thể nào…”, bà lẩm bẩm.
Người phụ nữ ấy… giống hệt Nguyễn Thị H. – người đã nằm dưới mộ suốt năm năm qua.
Không phải giống na ná.
Mà là giống đến từng nét.
Bà ta không trốn tránh. Không hoảng sợ. Không lén lút.
Bà ta đi lại trong sân nhà mẹ ruột mình, nói chuyện với giọng bình thản như thể chưa từng có “một cái chết” nào xảy ra.
Tin tức lan nhanh như lửa gặp gió.
Cả xã xôn xao.
Người bán tín bán nghi.
Người sợ đến mức tối không dám ra khỏi nhà.
Có người thì thầm: “Hay là vong nhập?”
Có người quả quyết: “Chết rồi thì làm sao sống lại được!”
Nghĩa địa xã Tân Phú từ đó bỗng trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
2. CÂU NÓI KHIẾN CẢ TRỤ SỞ CÔNG AN CHẾT LẶNG
Nếu chỉ dừng ở mức tin đồn, có lẽ câu chuyện đã trôi vào quên lãng như bao lời đồn đại khác ở làng quê.
Nhưng chỉ vài ngày sau, sự việc vượt khỏi ranh giới của những câu chuyện truyền miệng, khi chính người phụ nữ ấy xuất hiện tại trụ sở công an xã.
Bà ăn mặc giản dị. Ánh mắt mệt mỏi. Bước chân chậm chạp.
Khi cán bộ trực hỏi:
“Chị cần làm việc gì?”
Bà nhìn thẳng và nói một câu khiến căn phòng lặng đi:
“Tôi muốn xin… xóa khai tử.”
Cán bộ công an tưởng mình nghe nhầm.
Xóa… khai tử?
Hồ sơ được lật ra.
Nguyễn Thị H. – đã chết năm năm trước.
Giấy tờ đầy đủ.
Dấu đỏ rõ ràng.
Vậy người đang đứng trước mặt họ là ai?
3. CÁI CHẾT HOÀN HẢO NĂM ẤY
Hồ sơ cũ được mang ra xem xét từng trang.
Năm năm trước, bà H. được xác nhận tử vong vì bệnh nặng. Bệnh án ghi rõ quá trình điều trị. Giấy chứng tử do cơ quan chức năng cấp. Đám tang diễn ra đúng phong tục địa phương.
Ngày đưa tang, trời mưa lâm thâm. Người trong xã ai cũng nhớ hình ảnh người mẹ già gào khóc, ngất lịm bên quan tài. Tiếng khóc ấy không ai có thể diễn được nếu không phải là nỗi đau thật.
Quan tài được hạ huyệt. Đất lấp kín. Bia mộ dựng lên.
Mọi thứ… quá hoàn hảo.
Vậy rốt cuộc, cái gì đã nằm trong quan tài năm ấy?
4. SỰ THẬT DẦN BỊ LỘ DIỆN
Trước áp lực điều tra ngày càng lớn, người phụ nữ cúi đầu. Vai bà run nhẹ.
Cuối cùng, bà thừa nhận:
👉 Bà chưa từng chết.
👉 Cái chết năm ấy là một kịch bản được dựng lên có chủ đích.
👉 Và người giúp bà thực hiện kịch bản đó… chính là mẹ ruột.
Căn phòng làm việc nặng nề như bị rút cạn không khí.
5. CON ĐƯỜNG DẪN ĐẾN QUYẾT ĐỊNH GIẢ CHẾT
Theo lời khai, trước “cái chết” năm năm, bà H. rơi vào cảnh nợ nần chồng chất. Làm ăn thua lỗ. Tiền vay lãi chồng lãi. Chủ nợ liên tục tìm đến nhà.
Mỗi đêm, bà nằm nhìn trần nhà, tim đập dồn dập, không biết ngày mai sẽ đối mặt với điều gì.
Trong lúc tuyệt vọng nhất, bà nhớ đến hợp đồng bảo hiểm nhân thọ trị giá hơn 1,5 tỷ đồng mà mình từng tham gia từ nhiều năm trước.
Ban đầu chỉ là một ý nghĩ thoáng qua.
Rồi ý nghĩ ấy lớn dần.
Rồi trở thành kế hoạch.
Một cái chết… để giải thoát.
6. KỊCH BẢN ĐƯỢC DỰNG LÊN
Bà rời khỏi địa phương. Lặng lẽ. Không báo ai.
Mẹ ruột bà – người hiểu rõ hoàn cảnh của con – trở thành mắt xích quan trọng nhất. Bà đứng ra lo liệu tất cả:
Từ giấy chứng tử.
Đến đám tang.
Đến việc nhận tiền bảo hiểm.
Số tiền hơn 1,5 tỷ được chuyển về.
Nó không mang mùi máu.
Không mang mùi tử khí.
Nhưng mang theo một cái giá vô hình.
Tiền dùng để trả nợ. Mua đất. Xây nhà. Cuộc sống bề ngoài dần ổn định.
Còn người “đã chết” thì sống lẩn khuất ở một tỉnh xa, không giấy tờ, không danh phận.
7. NĂM NĂM SỐNG TRONG BÓNG TỐI
Suốt năm năm, bà H. không dám về quê. Không dám liên lạc công khai. Không dám xuất hiện ở bất cứ nơi nào có thể để lại dấu vết.
Bà sống như một cái bóng.
Cho đến khi bệnh tật ập đến. Tuổi già không chừa một ai. Những cơn đau nhắc bà rằng: không ai trốn được mãi.
Bà nghĩ đơn giản:
“Giờ về xin xóa khai tử là xong.”
Nhưng bà quên mất một điều:
👉 Pháp luật không cho phép một người đã chết… sống lại.
8. CÁI GIÁ CỦA SỰ GIAN DỐI
Cơ quan điều tra xác định đây là hành vi gian lận bảo hiểm có tổ chức, kéo dài nhiều năm.
Không chỉ người phụ nữ giả chết bị khởi tố.
Mà cả người mẹ ruột – người trực tiếp tham gia dựng kịch bản – cũng không thể đứng ngoài vòng pháp luật.
Một cái chết giả…
Đổi lại bằng những năm tháng tù tội thật.
9. NẤM MỒ CÒN ĐÓ – NHƯNG HƯƠNG KHÓI ĐÃ TẮT
Ngôi mộ ở nghĩa địa xã Tân Phú vẫn còn đó.
Bia mộ chưa kịp đập bỏ.
Nhưng không còn ai thắp hương.
Bởi từ khoảnh khắc sự thật bị phơi bày, mọi thứ đã đổi khác.
Thứ nằm dưới nấm mồ ấy…
👉 không phải người chết,
👉 mà là lương tâm của những người còn sống.
KẾT LUẬN
Không có cái chết nào giúp con người trốn khỏi sự thật.
Và không có đồng tiền nào đủ lớn để che lấp hậu quả của một hành vi gian dối kéo dài suốt năm năm.
Đã làm người, xin đừng làm điều trái với lương tâm.





