Nhưng ngay từ lúc bước vào phòng tiệc, Hoàng đã bắt đầu thấy không ổn.
![]()
Hoàng và Lan ly hôn đã tròn bảy năm.
Cuộc hôn nhân ấy, dù nhìn từ bên ngoài, cũng có gì đó quá bi kịch. Hoàng làm ăn, Lan ở nhà lo hậu phương. Chỉ có điều, trong mắt Hoàng, vợ mình ngày càng trở nên “vô dụng”: không tạo ra tiền, không khéo léo quan hệ, không biết nhẫn tha đúng lúc. Đỉnh điểm là khi Lan phát hiện Hoàng có người khác.Hoàng vẫn nhớ rõ ngày hôm nay. Lan không làm trầm ĩ, không đánh ghen, chỉ ngồi xuống và nói một câu rất bình yên rằng cô muốn ly hôn. Hoàng còn cười khẩy, cho rằng phụ nữ ra ngoài làm ăn, va chạm, có chút ong bướm là chuyện bình thường. Anh thậm chí chí còn nói thẳng: chỉ cần Lan lộc, anh sẽ không để cô thiệt.
Nhưng Lan không chọn cách đó. Cô ký đơn ly hôn rất nhanh, lên đồ đi gọn gàng, không tranh chấp gì. Hoàng hôn vừa phải. Anh tin rằng rồi Lan sẽ sớm hạ hận, do ngoài việc làm vợ anh, cô ấy có chuyện gì trong tay.
Bảy năm trôi qua, cuộc sống của Hoàng cũng không khác là bao. Làm lại từ đầu ở tuổi trung niên không dễ dàng. Anh ít khi nghĩ đến Lan, càng không nghĩ đến Duy. Cho đến một ngày, trong một cuộc gặp gỡ cũ, Hoàng nghe tin Lan sắp tái hôn.
Điều tạo anh bật cười là cái tên chú rể – Minh Duy.
![]()
Ảnh minh họa
Hoàng cười thành tiếng, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa bình thường vừa khó chịu. Vợ cũ của anh, người phụ nữ từng chê anh, cuối cùng lại đi lấy… tài xế. Một bước lùi thảm hại, Hoàng nghĩ vậy.
Anh quyết định đi đám cưới. Một phần vì tò mò, một phần vì muốn chứng kiến tận mắt “cái kết” của Lan. Hoàng ăn mặc chỉnh tề, mang theo phong bì vừa đủ, trong đầu đã chuẩn bị sẵn một vài nụ cười xã giao và ánh mắt thương tổn.
Nhưng ngay từ lúc bước vào phòng tiệc, Hoàng đã bắt đầu thấy không ổn.
Bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn lớn. Cách bài trí không phông chữ nhưng rất chỉ chu. Khách mời đa phần là doanh nhân, giới công nghệ, ăn nói tự tin, phong thái đĩnh nền. Lan xuất hiện với hiện trạng tĩnh, khác chứng tỏ hình ảnh người vợ tĩnh lặng ngày xưa. Còn lại Minh Duy… không còn vẻ đẹp của một người lái xe nữa.
Hoàng chỉ thực sự chết lặng khi nhìn thấy bảng giới thiệu cô dâu chú rể.
Nguyễn Minh Duy – Giám đốc điều hành Công ty công nghệ X , một tên đang nổi lên rất nhanh trong ngành.
Hoàng không nhớ mình đã ngồi bao lâu, uống bao nhiêu ly. Trong đầu anh liên tục thơm ức cũ: những chuyến xe dài, những lần Duy im lặng nghe anh nói chuyện làm ăn, những lúc Hoàng vô tình buông lời coi thường và cả 1 lần anh ta nhắc nhở Hoàng “em thấy nhà anh hình như lắm”…
Trong một lúc giải khát, Hoàng bước vào nhà vệ sinh để bình tĩnh. Và ở đó, anh hung Minh Duy.
Hai người đàn ông đứng cạnh nhau trước bồn rửa tay. Không ai nói gì trước. Duy nhìn Hoàng, ánh mắt bình yên, không tăng học, cũng không hả hê. Trước khi chia tay, anh chỉ nói một câu rất nhẹ nhàng: “Cảm ơn sự khinh thường của anh. Nó đã cho chúng tôi đủ động lực, người phụ nữ chờ cơm và những năm ấy đã nuôi lớn giấc mơ của tôi thành hiện thực”.
Hoàng đứng chết.
Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy xấu hổ không phải vì thất bại, mà vì đã từng nghĩ mình ở vị trí được quyền xem thường người khác. Lan không lấy “tài xế của anh”. Cô chỉ chọn một người đàn ông biết đi cùng cô, biết trân trọng những giá trị nhỏ bé nhất.
Còn Hoàng, cuối cùng mới hiểu: Có những thứ mất đi không phải là sai một bước, mà vì đã quá lâu đứng sai vị trí mà không hề hay biết.




