Ông bà n.goại mừng đầy tháng cháu phong bao 30 tr.iệu nhưng đến t.ối khi mở ra đếm lại, tôi quyết định ly h.ôn ngay!
Tôi lấy phong bì đỏ của con trai mở ra xem thì chỉ thấy có 10 tr.iệu đồng nhưng rõ ràng mẹ đ.ẻ đã nói nhỏ với tôi trước khi về s.ố t.iền đó là 30 tr.iệu.
Tôi lớn lên trong một gia đình khá g.iả, nhà có ba anh chị em. Bố mẹ tôi luôn yêu thương và đối xử công bằng với chúng tôi. Bản thân chúng tôi cũng là những đứa con ngoan ngoãn, hiếu thảo với bố mẹ.
Khi đến tuổi lấy chồng, tôi chọn kết h.ôn với một chàng trai nghèo, là chồng của tôi hiện tại. Ban đầu bố mẹ tôi p.hản đối vì họ muốn tôi lấy một người đàn ông giàu có để sau này có cuộc s.ống sung túc, kh.ông phải lo lắng về t.iền bạc. Nhưng tôi nghĩ t.iền bạc kh.ông quan trọng bằng t.ình yêu chân thành và sự thấu hiểu nhau, tôi trước sau quyết tâm chỉ lấy người mình yêu và cuối cùng bố mẹ tôi cũng đành miễn cưỡng đồng ý, chiều theo ý tôi.
Trước đ.ám c.ưới, bố mẹ chuẩn bị cho tôi rất nhiều thứ để tôi có một cuộc s.ống thoải mái nhất có thể. Bố mẹ có vài căn nhà đủ cho mỗi đứa con một căn nên khi cưới, tôi cũng có phần. Kh.ông những thế, sau khi kết h.ôn, mẹ tôi còn thường xuyên đến thăm và cho tôi t.iền. Tôi rất cảm động trước sự quan tâm của bố mẹ và tôi hiểu rằng trên thế gian này người t.ốt nhất vẫn luôn là bố mẹ.
Thế nhưng, khác hẳn với bố mẹ đ.ẻ, mẹ chồng lại đối xử với tôi rất tệ bạc, vì kh.ông thích tôi nên bà hay tìm cách gây sự, nói xấu hoặc soi mói tôi từ những điều vụn vặt nhất, sẵn sàng l.àm tôi bẽ m.ặt trước người khác. Tôi cũng kh.ông ưa mẹ chồng, nhưng bà đã dọn đến ở với chúng tôi nên tôi đành phải chịu đựng.
Sau này, khi tôi mang b.ầu, mẹ chồng kh.ông hề có chút quan tâm đến tôi chứ đừng nói đến đỡ đần việc nhà. Kể cả khi b.ầu to mệt mỏi, tôi vẫn phải cáng đáng rất nhiều việc mỗi ngày vì mẹ chồng cho rằng phải vận động thì mới dễ đ.ẻ. Thậm chí bà còn nghĩ ra đủ cách để khiến tôi bận rộn hơn trong khi bà chỉ nằm dài xem điện thoại cả ngày.
Tôi có cảm giác như bà sẽ kh.ông chịu được nếu thấy tôi nhàn rỗi hay có thời gian thư giãn, vậy nên bà cứ liên tục hành con dâu. Vì sự hòa thuận của gia đình, tôi vẫn luôn nín nhịn mà nghe lời bà chứ kh.ông bao giờ dám bắt bẻ hay tâm sự, than thở với chồng. Dù vậy, sâu trong thâm tâm tôi cũng rất bất bình và b.ức x.úc với mẹ chồng quá đáng.
Một lần khi tôi sắp đến ngày dự s.inh thì có anh chị bên nhà chồng sang chơi và ở lại ăn t.ối, mẹ chồng vẫn bắt tôi đi chợ, nấu nướng. Tôi nói với mẹ chồng rằng tôi mệt, còn sắp s.inh nên kh.ông muốn đi lại nhiều vì có thể chuyển dạ bất cứ l.úc nào. Kết quả là tôi bị mẹ chồng mắng, bà còn nói rằng tôi keo kiệt kh.ông muốn bỏ t.iền ra chiêu đãi gia đình bên chồng. Bất lực, tôi đành cắn răng chịu đựng và đi mua đồ ăn, nấu nướng. Khi đang nấu được nửa chừng, tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu, liền gọi mẹ chồng cầu giúp đỡ nhưng bà lờ đi như kh.ông nghe thấy.
Một l.úc sau thì tôi bất ngờ vỡ ối, lại đau bụng nên sợ hãi ngồi bệt xuống đất và la hét. Mẹ chồng nghe thấy vẫn kh.ông vào vì bà nghĩ tôi g.iả vờ, mãi sau chị chồng vào kiểm tra, thấy t.ình trạng tôi như thế m.ặt chị t.ái mét, hốt hoảng gọi xe cấp cứu đưa tôi vào viện. May mắn mọi chuyện vẫn chưa quá muộn và tôi đã vượt cạn an toàn. Sau khi s.inh con, tôi rất bất bình với mẹ chồng và thề rằng từ giờ cũng sẽ kh.ông quan tâm đến bà, cũng kh.ông nghe lời bà vô điều kiện nữa vì tôi thấy mình càng nhún nhường thì bà càng kh.ông coi trọng mình.
Sau ba ngày trong bệnh viện, tôi về nhà ở cữ nhưng mẹ chồng vẫn kh.ông muốn vướng bận, bà tỏ ra kh.ông có trách nhiệm và nghĩa vụ gì với con dâu và cháu nội mà còn kiếm cớ đi du lịch, đi chơi. Thời gian đó tôi đã rất tức giận và phải thuê người chăm sóc. Điều tôi buồn nhất là chồng tôi biết rõ mẹ cố t.ình nhưng anh vẫn kh.ông nói gì, cũng kh.ông trách móc bà nửa câu.
Bố mẹ tôi cũng rất buồn khi thấy tôi than thở và thường đến an ủi tôi hơn. Khi con tôi đầy tháng, chúng tôi l.àm cơm cúng, cha mẹ tôi cũng đến dự và ăn t.ối. Khi đó, bố mẹ tôi cho con trai tôi một phong bao 30 tr.iệu với mong muốn cả tôi và con đều khỏe mạnh.
L.úc đó, chiếc phong bì đỏ được để trong chăn bông của con trai tôi. Mẹ chồng tôi thấy ông bà n.goại cho cháu phong bao thì vội ô.m cháu rồi bế thẳng vào phòng. Vào thời điểm đó, tôi kh.ông để ý nhiều về chiếc phong bì, tưởng bà có việc gì nên bế cháu theo thôi. Một l.úc sau bà bế con trai tôi ra, tr.ao lại cho tôi l.àm tôi bối rối, kh.ông biết mẹ chồng có ý gì nhưng tôi chỉ im lặng.
Đêm hô.m đó, tôi lấy phong bì đỏ của con trai mở ra xem thì chỉ thấy có 10 tr.iệu đồng nhưng rõ ràng mẹ đ.ẻ đã nói nhỏ với tôi trước khi về s.ố t.iền đó là 30 tr.iệu. L.úc bấy giờ tôi mới nhớ lại hành động của mẹ chồng l.úc trước, tôi đoán chắc s.ố t.iền đó đã bị mẹ chồng lấy m.ất nên đã tìm bà để chất vấn. Trước áp lực của tôi, cuối cùng bà cũng phải thừa nhận nhưng vẫn bao biện: “Đó là cháu tôi, tôi có quyền lấy s.ố t.iền đó để góp cho con trai út l.àm ăn, vì nó đang rất cần, tôi phải giúp nó”.
Câu nói của mẹ chồng khiến tôi rất tức giận nên đã xảy ra tranh cãi với bà. Tôi cũng đã nói với chồng về chuyện đó nhưng anh bỏ ngoài tai, vẫn lờ đi như bao lần khác. Tôi kh.ông còn muốn nhún nhường nữa nên đã cảnh b.áo rằng tôi sẽ đệ đơn ly h.ôn và đuổi mẹ con họ ra ngoài, vì nhà là của tôi. Tôi cảm thấy khinh thường và rất ác cảm với họ nên chẳng thiết tha gì nữa, nếu họ tiếp tục quá đáng thì tôi chắc chắn sẽ kh.ông chịu đựng nữa.