Mẹ sinh em được 2 tuần thì bỏ đi chỉ để lại 1 phong bì 500k. Tôi khóc lóc van xin họ hàng cưu mang 2 đứa nhưng không ai đồng ý. 1 tuần sau 1 bà giàu có đi ô tô đến nói tôi bồng em đi theo bà ấy sẽ nuôi. Nhưng đến lúc bước vào căn nhà sang trọng, tôi mới bàng hoàng nhận ra…
10 năm sau, khi đến ngân hàng trả nợ, người phụ nữ này bất ngờ với sự thật đang diễn ra.
Nhận nuôi đứa trẻ mồ côi
Lữ Thiên Mai (Chiết Giang, Trung Quốc) là người phụ nữ kém may mắn. Cô bị chồng lừa dối trong hôn nhân và mất hết tài sản, lại phải chịu một khoản nợ không hề nhỏ. Chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô ở thời điểm đó chỉ là cô con gái, Chu Tịch.
Trong một lần đi chợ mua rau, gặp một cơn mưa to lại không mang áo mưa, cô quyết định trú tạm trong một gara ô tô đang mở cửa gần đó. Khi vào sâu bên trong gara, cô phát có người. Một cậu bé đang làm bài tập trên chiếc bàn có phần ọp ẹp. Nhìn quanh không thấy có người lớn trong nhà, người phụ nữ này hỏi cậu bé: “Con là người duy nhất ở nhà sao? Bố mẹ con đâu?”
Từ đây, cậu bé bắt đầu chia sẻ về hoàn cảnh gia đình mình. Cậu tên là Lưu Nguyên Nhất, 16 tuổi. Bố mẹ Lưu kinh doanh nên điều kiện gia đình rất tốt. Là con một, cậu bé càng được bố mẹ yêu chiều. Tuy nhiên, hạnh phúc đó chấm dứt cho đến khi một tai nạn giao thông đã cướp đi mạng sống của bố mẹ cậu.
Sau khi không còn gia đình, Lưu Nguyên Nhất được một người chú nhận nuôi. Nhưng sau đó, công việc kinh doanh của người đàn ông này thất bại. Không đủ tài chính, người họ hàng cũng từ chối trách nhiệm chăm nuôi.
Không có ai để bám víu, cậu bé quay trở về gara ô tô của gia đình trước đây. Dù khi ra đi bố mẹ có để lại cho Lưu một chút tiền tiết kiệm. Song học phí cao, cộng thêm việc phải tự chi trả các phí dịch vụ, nên cậu ăn tiêu rất dè sẻn.
Là một người mẹ, Lữ Thiên Mai cảm thấy thương xót cậu bé. Ở ngoài kia, những đứa trẻ bằng tuổi Lưu vẫn được sống trong tình yêu thương của gia đình. Trong khi đó, cậu bé này lại bị gia đình bỏ rơi, phải tự lo cho cuộc sống của mình.
Chẳng suy nghĩ nhiều, cô Lữ liền mời cậu bé này sang nhà ăn cơm: “Nhà cô cách đây không xa, hôm nay, con có thể sang đấy ăn tối không?”
Trước tình cảm của người phụ nữ lạ mặt, cậu bé kiên quyết từ chối. “Không cần đâu cô. Con có mì và tự nấu được. Lát con sẽ ăn”.
Không thể mời được cậu bé sang nhà song cô Lữ nhất quyết không để cậu phải ăn mỳ. Tối hôm đó, người phụ nữ tốt bụng này đã nấu dư thức ăn, đóng vào hộp và mang sang cho Lưu.
Cậu bé cho biết đã rất lâu rồi mới được ăn món ngon như vậy. Kể từ khi cha mẹ qua đời, để tiết kiệm tiền, mỗi ngày Lưu chỉ ăn mì trắng và thêm một chút muối. Cứ như vậy, thỉnh thoảng, cô Lữ lại tặng cơm cho cậu. Từ đây, hai cô cháu trở nên thân thiết hơn.
Nhận thấy thời tiết ngày càng chuyển lạnh, trong khi Lưu Nguyên Nhất không có lò sưởi hay chăn ấm, người phụ nữ này tiếp tục mời cậu bé sang nhà ở cùng. Tuy nhiên, cậu vẫn một mực từ chối.
Thấy Lưu vẫn còn chút ngại ngần, cô Lữ đã nghĩ ra cách mời cậu bé này chuyển sang nhà ở, để kèm con gái học. Đứng trước yêu cầu giúp đỡ, chàng trai này khó lòng từ chối. Bởi cậu không thể phụ công người đang hỗ trợ mình
Được cô Lữ chăm sóc, cậu bé cảm nhận được sự ấm áp của tình cảm gia đình. Để gánh vác một phần, Lưu cũng chăm chỉ phụ giúp việc nhà. Thậm chí, cậu còn đi nhặt ve chai, bán lấy tiền phụ giúp cô Lưu. Cậu cũng coi Chu Tịch như em gái của mình nên luôn có trách nhiệm trong việc kèm em học.
Lòng tốt trao đi để đối lấy lòng tốt
Theo thời gian, Lưu Nguyên Nhất dần lớn khôn và bước vào kì thi đại học. Năm đó, cậu đạt điểm số xuất sắc và trúng tuyển vào ngành Tài chính của ĐH Chiết Giang. Đối mặt với khoản học phí lớn để chuẩn bị nhập học, cậu bé tỏ ra lo lắng. Bởi cậu hoàn toàn hiểu cuộc sống của cô Lưu chẳng dư dả để có thể nhanh chóng có đủ số tiền đó.
Song người phụ nữ này luôn tỏ ra lạc quan. Để có đủ tiền cho Lưu nhập học trên thành phố, cô đã ra ngân hàng vay tiền, dẫu bản thân vẫn còn nợ nần chồng chất.
Không phụ công của người chăm lo cho mình, trong suốt 4 năm học đại học, học kỳ nào Lưu Nguyên Nhất cũng đạt thành tích học tập xuất sắc và nhận được học bổng.
Cho đến năm 2007, sau khi tốt nghiệp, cậu tiếp tục nhận được lời mời du học từ ĐH Cambridge, Anh với học bổng lên đến 70%. Biết mình không đủ tài chính để lo số tiền còn lại, Lưu đã từ chối cơ hội. Tuy nhiên, khi biết chuyện, cô Lữ đã động viên cậu tiếp tục con đường học vấn. Cô sẽ vay tiền ngân hàng để đóng 30% số học phí còn lại.
Lại có được cơ hội học tập, Lưu Nguyên Nhất tiếp tục chặng đường 2 năm du học tại Anh. Trong những năm vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường, cậu đã bắt đầu kinh doanh cùng người bạn cùng lớp và thành lập công ty.
Có thêm chút tiền, Lưu gửi về để hỗ trợ cô Lữ cải thiện cuộc sống. Ban đầu cô từ chối nhận khoản tiền này bởi hiểu rằng ở nước ngoài còn đắt đỏ và khó khăn hơn nhiều. Song hiểu được tấm lòng hiếu thảo của cậu bé mình đã chăm lo bao nhiêu năm nên người phụ nữ đành nhận. Tuy nhiên, cô không tiêu mà dự định sẽ gom góp lại để dùng chính số tiền này để trả nợ ngân hàng.
Sau một thời gian, số tiền cũng lớn dần, cô Lữ quyết định đến gặp nhân viên ngân hàng để thanh toán khoản nợ năm xưa. Điều không ngờ là giao dịch cho biết số tiền đó đã được trả hết bởi chính Lưu Nguyên Nhất. Hiện cô còn đang được đứng tên thừa hưởng một cuốn sổ tiết kiệm do chàng trai này lập nên.
Ở thời điểm nhận cưu mang cậu bé này, cô chẳng suy nghĩ gì về việc sẽ nhận được ơn huệ gì. Song giờ đây, khi thấy được những gì diễn ra, cô cảm thấy vô cùng ấm lòng.