Tần Yên chưa từng nghĩ rằng, có một ngày mình lại bị chính người bạn thân nhất – Hứa Ngọc – âm thầm hạ thuốc, đưa cô lên giường với một người đàn ông xa lạ.

Tần Yên chưa từng nghĩ rằng, có một ngày mình lại bị chính người bạn thân nhất – Hứa Ngọc – âm thầm hạ thuốc, đưa cô lên giường với một người đàn ông xa lạ.

Một đêm mơ hồ và hỗn loạn trôi qua. Khi tỉnh dậy, cô hoảng loạn đến mức không dám ngoái đầu nhìn lại, chỉ vội vàng quấn chăn rời khỏi căn phòng khách sạn như kẻ trốn chạy.

Cô nghĩ, chuyện ấy sẽ mãi bị chôn vùi trong bóng tối.

Nhưng không ngờ, hai tháng sau, người đàn ông ấy lại xuất hiện, lạnh lùng đối mặt với cô trong căn phòng họp sang trọng – nơi ánh đèn sáng rực cũng không thể xua nổi hơi thở căng thẳng đang vờn quanh.

“Đêm đó tôi và cô… đã xảy ra quan hệ.” Giọng anh trầm thấp vang lên, mang theo sự điềm tĩnh khiến người ta nghẹt thở. “Có phát sinh điều gì ngoài ý muốn không?”

Tần Yên giấu đi đôi tay đang run lên nhè nhẹ, ngón tay bấu chặt vào túi áo, gượng gạo trả lời:
“Không… không có gì cả.”

Nhưng Bạc Nghiêm Thừa không dừng lại ở đó. Anh bước tới, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như băng tuyết.

“Đêm đó là sơ suất của cả hai. Không sử dụng biện pháp an toàn. Nếu chẳng may cô mang thai… thì tốt nhất là nên phá bỏ.”
Giọng anh không hề chùn xuống, mà còn sắc lạnh đến rợn người. “Tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí, thậm chí có thể bồi thường một khoản hậu hĩnh. Miễn là cô xử lý mọi chuyện gọn gàng.”

Câu nói ấy như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim Tần Yên.
“Phá bỏ?” – cô nhắc lại trong đầu, mắt cay xè. Đó… là một sinh mệnh cơ mà.

Nhưng cô vẫn mím chặt môi, che giấu sự đau đớn bằng vẻ mặt dửng dưng.
“Không cần,” cô khẽ đáp, “Tôi không mang thai. Và… chuyện đó cũng đã chấm dứt rồi.”

Bạc Nghiêm Thừa liếc nhìn cô một cách lạnh nhạt, đặt lên bàn một tấm chi phiếu – con số trên đó đủ để cô sống sung túc suốt nhiều năm.
“Phí phục vụ cho đêm đó của cô.”

Tần Yên không nói gì. Cô cắn môi, cúi đầu nhận lấy.
“Cảm ơn,” cô khẽ nói, giọng run run nhưng không rơi một giọt nước mắt.

Rời khỏi công ty, cô thu dọn mọi thứ.
Không ai biết, chỉ sáng sớm hôm sau, cô âm thầm rời khỏi thành phố, mang theo một bí mật mà cô thề sẽ không bao giờ nói ra…

Sáu năm sau.

Tại một bữa tiệc xa hoa, nơi đèn rực rỡ và tiếng cười giả tạo vang vọng khắp đại sảnh, Tần Yên không ngờ sẽ lại chạm mặt người đàn ông năm xưa.

Anh bước đến, như một con thú săn mồi lạnh lùng.

Trên tay anh, chiếc điện thoại sáng màn hình, hiển thị bức ảnh cô chụp cùng một đứa bé – đứa trẻ có đôi mắt, sống mũi, và khuôn miệng… giống anh đến kỳ lạ.

Cô lùi lại, nhưng lưng đã chạm tường.

Bạc Nghiêm Thừa nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng anh trầm thấp vang lên giữa không gian im lặng:

“Tốt nhất… cô nên giải thích rõ ràng. Đứa trẻ này, rốt cuộc là con của ai?

Tần Yên nhìn anh, trái tim đập hỗn loạn. Cô biết… giây phút này rồi cũng đến.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ… anh sẽ xuất hiện như một cơn giông tố, mang theo những câu hỏi mà cô không biết nên trả lời ra sao:
Là nói thật, hay tiếp tục giấu giếm để bảo vệ con?

Mà nếu cô chọn im lặng…
Liệu Bạc Nghiêm Thừa sẽ tha cho mẹ con cô, hay cơn giận dữ của anh mới chỉ bắt đầu?

Tần Yên lặng người nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của Bạc Nghiêm Thừa. Bàn tay cô vô thức siết chặt lấy váy, tim đập hỗn loạn.

“Đứa trẻ này… rốt cuộc là con của ai?”

Câu hỏi ấy như nhát dao xé toạc những năm tháng yên bình mà cô cố gắng vun vén cho con trai mình. Sáu năm qua, cô trốn tránh, giấu giếm, cố gắng sống cuộc đời mới, nhưng cuối cùng, sự thật vẫn tìm đến.

“Anh… sao anh có bức ảnh đó?” Giọng cô run rẩy.

Bạc Nghiêm Thừa không trả lời. Anh chỉ cười nhạt, nụ cười sắc như dao:
“Tôi có cách của mình. Và nếu cô không nói thật, tôi sẽ tự mình điều tra đến cùng.”

Tần Yên quay mặt đi, lòng trĩu nặng.

“Sáu năm trước,” cô nghẹn ngào, “tôi đã giữ lại đứa trẻ đó. Không phải vì tiền, không phải vì anh. Mà vì… đó là sinh mạng vô tội. Tôi không thể giết bỏ con mình chỉ vì một sai lầm của người lớn.”

Bạc Nghiêm Thừa siết chặt tay.

“Cô nghĩ cô có quyền giấu tôi sao?”

“Vậy còn anh?” Tần Yên ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt anh, “Lúc ấy anh lạnh lùng bảo tôi phá bỏ, coi tôi là người phục vụ một đêm. Tôi có thể tin tưởng gì ở một người như thế?”

Không khí căng như dây đàn. Nhưng lần này, Bạc Nghiêm Thừa im lặng.

Một lúc sau, anh lên tiếng, giọng thấp hơn:
“Đứa trẻ… hiện giờ ở đâu?”

Tần Yên do dự một chút, rồi rút từ túi ra một tấm ảnh nhỏ – là hình cậu bé sáu tuổi, nụ cười ngây thơ hồn nhiên như mặt trời nhỏ.

“Thằng bé tên là Tiểu Dương. Nó thích vẽ tranh, thích siêu nhân và luôn hỏi tại sao mình không có ba…”

Câu nói ấy khiến Bạc Nghiêm Thừa như bị đâm thẳng vào ngực. Ánh mắt anh dao động, lần đầu tiên xuất hiện sự bối rối rõ rệt.

Anh hít sâu một hơi, như để giữ vững bình tĩnh.

“Tôi muốn gặp nó. Ngay bây giờ.”

Một tuần sau.**

Tại công viên gần nhà, Tiểu Dương ngồi trên băng ghế, đôi mắt tò mò nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt.

“Chú ơi, chú có phải là… bạn của mẹ cháu không?”

Bạc Nghiêm Thừa cúi người xuống, nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy.
“Ừ, chú là bạn của mẹ cháu. Chú… từng đi rất xa, nhưng giờ muốn quay về. Nếu cháu cho phép.”

Tiểu Dương nghiêng đầu suy nghĩ, rồi gật gù.
“Vậy chú có biết chơi xếp hình không? Mẹ cháu vụng lắm, cháu toàn phải chơi một mình.”

Bạc Nghiêm Thừa bật cười nhẹ, trong tim trào lên cảm xúc khó gọi tên.
“Chú sẽ học. Để chơi cùng cháu mỗi ngày.”

Một tháng sau.

Tần Yên đứng trước cửa căn hộ, nhìn cảnh hai người – một lớn một nhỏ – cùng nhau cười đùa trong phòng khách.
Tiếng cười của con trai vang vọng hòa cùng tiếng nói trầm ấm của người đàn ông khiến mắt cô cay cay.

Cuối cùng, có lẽ… cô không còn cần phải chạy trốn nữa.

Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng, như khép lại một chương cũ.

Và mở ra một khởi đầu mới – nơi không còn quá khứ đen tối, không còn tổn thương, mà chỉ còn lại gia đình.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *