Mẹ CҺồпg Bắt Coп Dȃu Maпg Bầu Ăп Cơm CҺó – 3 TҺáпg Sau Bà Quỳ Xuṓпg Xιп TҺa TҺứ

Mẹ CҺồпg Bắt Coп Dȃu Maпg Bầu Ăп Cơm CҺó – 3 TҺáпg Sau Bà Quỳ Xuṓпg Xιп TҺa TҺứ

Ngày tôi chính thức khoác áo cô dâu, bước chân qua cánh cổng sắt cũ kỹ của nhà chồng, trời đang sang thu. Không khí se lạnh, ánh nắng vàng hanh hanh trải lên những bức tường vôi đã bạc màu theo năm tháng. Nhà chồng tôi – Minh – là một ngôi nhà ba gian kiểu cũ, nằm lọt thỏm trong con ngõ nhỏ ở làng ven sông.

Người ta bảo tôi “sướng” vì lấy được người chồng hiền lành, công việc ổn định ở thị trấn. Nhưng chỉ có tôi mới hiểu, bước vào cuộc sống làm dâu đồng nghĩa với việc phải chấp nhận những thử thách không ngờ tới.

Mẹ chồng tôi, bà Tư, nổi tiếng khắp xóm là người tiết kiệm đến mức khắc khổ. Hơn chục con chó trong vườn đều do bà nuôi, bà tự nấu cháo cho chúng ngày hai bữa. Cũng chính vì thế, ngày đầu tôi về, bà đã nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi buông một câu như khắc vào trí nhớ:

– Con dâu thời nay sướng quá, chưa làm gì đã than mệt. Ở nhà này, có bầu cũng phải làm việc như thường.

Tôi mỉm cười, nghĩ bụng mình sẽ cố gắng để hòa nhập. Nhưng tôi không biết rằng, những ngày sau đó, tôi sẽ phải sống trong một nỗi tủi nhục mà đến tận bây giờ nhớ lại, vẫn thấy nhói lòng.

Tôi mang thai hơn ba tháng, cơ thể vốn yếu nay lại hay buồn nôn. Chiều hôm ấy, bà Tư nấu một nồi cháo lớn. Tôi tưởng bà thương con dâu nên nấu cháo cho dễ ăn. Nhưng khi bà bưng ra, mùi tanh ngai ngái lập tức xộc lên mũi. Nhìn kỹ, trong nồi toàn xương vụn, thịt vụn và những mẩu rau đã nát bấy – rõ ràng là thức ăn cho lũ chó ngoài sân.

– Hôm nay cơm không đủ, mày ăn tạm cháo này đi, – bà nói giọng dửng dưng. – Có bầu thì càng không nên kén ăn, ăn gì cũng được.

Tôi chết lặng. Minh đi làm chưa về. Tôi lặng lẽ múc từng thìa cháo, vừa nuốt vừa cố kìm nước mắt. Mỗi miếng cháo trôi xuống cổ họng như một nhát dao cắt vào lòng tự trọng.

Đêm đó, tôi ôm bụng thì thầm với con: “Con ơi, ráng cùng mẹ…”.

Từ hôm đó, bà Tư thường xuyên “quên” phần cơm của tôi. Nếu còn thì cũng chỉ là đồ nguội, thức ăn thừa. Nhiều hôm, bà bảo tôi ăn phần cháo của chó vì “đỡ tốn kém”.

Có lần tôi mệt quá, ngồi thụp xuống bậc thềm, bà từ trong nhà đi ra, nhìn tôi rồi nói:

– Mang bầu mà yếu ớt thế này, sau này nuôi con thế nào? Làm nhiều vào cho quen, đừng dựa dẫm.

Tôi cắn răng chịu đựng. Minh thỉnh thoảng phát hiện, bênh tôi, nhưng bà lại viện cớ “nhà khó khăn” hoặc “nuôi chó tốn kém” để gạt đi.

Cái thai lớn dần, tôi gầy rộc, mặt xanh xao. Mấy người hàng xóm thương tình thì thầm:
– Lan à, chịu đựng vừa thôi, người ta đối xử với mình thế nào là do mình để họ làm vậy.

Tôi chỉ cười nhạt. Tôi không muốn Minh khó xử giữa vợ và mẹ. Nhưng đêm nào tôi cũng khóc thầm, chỉ mong con trong bụng bình an.

Một buổi trưa mưa tầm tã, tôi đang gọt khoai thì hoa mắt, ngã lăn xuống nền. Khi mở mắt, tôi đã nằm trong bệnh viện, Minh bên cạnh nắm chặt tay tôi.

– Lan, em bị suy dinh dưỡng nặng. Bác sĩ nói nếu còn tiếp tục như thế này sẽ nguy hiểm cho con. Anh không thể để em chịu khổ nữa.

Tối hôm đó, Minh lớn tiếng với mẹ:

– Mẹ, nếu mẹ không thay đổi cách đối xử với Lan, con sẽ đưa cô ấy về nhà ngoại.

Bà Tư gạt phắt:
– Tùy mày! Con dâu này tao không cần!

Sáng hôm sau, Minh xin nghỉ phép, thu dọn đồ, đưa tôi về nhà ngoại. Tôi ngồi trên xe, nhìn qua gương chiếu hậu thấy căn nhà ba gian lùi dần, lòng vừa nhẹ nhõm vừa nặng trĩu. Tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ quay lại.

Ba tháng sau, tôi sinh một bé gái kháu khỉnh. Minh luôn ở bên, chăm tôi từng miếng ăn giấc ngủ. Gia đình ngoại thương yêu, bù đắp đủ đầy. Tôi dần khỏe lại, nhưng mỗi lần nghĩ đến những bữa cháo chó, tôi vẫn thấy nghẹn ngào.

Một buổi chiều, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Mở cửa ra, tôi sững sờ: bà Tư đứng đó. Dáng bà tiều tụy, tóc bạc rối bời, mắt đỏ hoe.

Vừa bước vào, bà đã thấy cháu nội nằm ngủ say trong nôi. Bà run run đưa tay chạm nhẹ lên má con bé rồi bỗng òa khóc.

Bà quỳ xuống trước mặt tôi:
– Lan… mẹ xin lỗi… Mẹ sai rồi…

Qua tiếng nấc, bà kể: từ ngày chúng tôi đi, Minh không về nhà nữa. Lũ chó bà nuôi lần lượt chết vì bệnh, căn nhà trống hoác chỉ còn mình bà.

Đi chợ, bà nghe mấy người xì xào:
– Cái Lan bầu bí mà bị cho ăn cơm chó, thế thì ai chịu nổi?

Bà thấy tim mình thắt lại. Mỗi đêm, bà nhớ lại ánh mắt buồn tủi của tôi mà cắn rứt. Khi nghe tin tôi sinh con, bà nhận ra mình đã bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng nhất của đời làm bà nội.

Tôi im lặng thật lâu. Ký ức đau đớn khiến tôi khó mở lòng. Nhưng nhìn người phụ nữ tóc bạc, quỳ gối xin lỗi, tôi chợt thấy mình không nên để hận thù trói buộc mãi.

– Mẹ à, con đã chịu đựng rất nhiều. Con không muốn quay lại những ngày đó. Nhưng vì con gái, con sẽ cho mẹ một cơ hội.

Bà gật đầu liên tục, nước mắt rơi lã chã:
– Mẹ hứa sẽ thay đổi… sẽ bù đắp cho con và cháu.

Từ hôm đó, bà Tư thường xuyên sang thăm, mang theo đồ ăn bổ dưỡng, giúp tôi chăm con. Ban đầu tôi còn dè chừng, nhưng thời gian trôi, tôi thấy bà thực sự thay đổi.

Một buổi chiều, bà khẽ nói:
– Lan, mẹ nấu cơm rồi, ăn xong mẹ dẫn con ra mộ ông. Mẹ muốn xin ông chứng giám cho lời hứa hôm nay.

Tôi gật đầu. Lần đầu tiên sau bao tháng ngày, tôi thấy lòng mình nhẹ bẫng.

Câu chuyện này không chỉ là về sự tha thứ, mà còn là về cách con người nhận ra giá trị của nhau khi đã đánh mất. Đôi khi, sự bao dung không chỉ cứu rỗi người khác, mà còn giải thoát chính trái tim mình.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!