Cô dâu trả lại hết lại nhà chồng 5 cuốn sổ đỏ cùng 50 cây vàng cưới rồi dắt người mẹ nh//ặt r//ác ra đi

Đám cưới của Mai và Tuấn là sự kiện rình rang nhất cả huyện năm ấy. Nhà trai giàu có, có đến 5 cuốn sổ đỏ, lại tặng cô dâu 50 cây vàng cưới làm của hồi môn. Ai cũng bảo Mai tốt số, lấy được chồng đại gia, tương lai chẳng phải lo nghĩ.

Lúc đầu Mai và Tuấn quen nhau biết hoàn cảnh của hai người quá lệch nên Mai đã không muốn tiến xa. Tuy nhiên Tuấn thích Mai vì tuy gia cảnh nghèo khó nhưng cô rất thông minh, tự lo tiền ăn học và ra trường đạt bằng giỏi nên Tuấn đã theo đuổi Mai suốt 3 năm trời mới được Mai đồng ý. Mai đi làm đưọc 3 năm có công việc tốt trên thành phố và nuôi tiếp được 2 em của mình ăn học đàng hoàng. Mẹ Mai chỉ là người phụ nữ nghèo khổ, quanh năm đi nhặt ve chai, đồng nát nhưng đã cố gắng để các con được tới trường.

Mai từng thề: “Sau này con thành công, con sẽ mua cho mẹ căn nhà nhỏ, để mẹ không phải chịu khổ thêm nữa.” Vì Tuấn nên Mai mơí bỏ công việc thành phố để về quê cưới anh. Tuấn bảo: “Sau này em sẽ quản lý cơ ngơi nhà anh, anh hứa không bao giờ để em phải thiệt thòi đâu”.

Ngày cưới, Mai nhất quyết mời mẹ đến dự, dù mẹ bảo chỉ muốn đứng ngoài nhìn con mặc váy cưới là đủ.

Thế nhưng, ngay trong tiệc cưới, bi kịch đã xảy ra.
Khi mẹ Mai mặc bộ áo dài giản dị bước lên sân khấu định chụp ảnh chung, mẹ chồng cô lạnh lùng chắn lại, giọng chát chúa giữa bao quan khách:

“Bà xuống ngay đi. Đám cưới nhà tôi không phải chỗ để phường nhặt rác lên làm bẩn sân khấu! Con bà vào nhà tôi thì sau cũng chỉ làm người ở thôi chứ không phải là cành cao gì đâu mà vội mừng”

Không khí im phăng phắc. Từng ánh mắt đổ dồn về phía mẹ Mai – người phụ nữ nhỏ bé run rẩy, mắt rưng rưng nhìn con gái. Mai chết lặng. Cô cố nén nước mắt, quay sang chồng thì thấy Tuấn cúi đầu, anh ta lí nhí: “Em cứ làm theo lời mẹ anh đi, mẹ em đứng vào chụp ảnh đúng là không hợp mà. 5 cuốn sổ đỏ và 50 cây vàng kia cưới xong là phải đưa ngay cho mẹ anh cất, em đừng có làm mất chiếc nhẫn nào đấy nhé”.

Giây phút đó, cả thế giới trong Mai sụp đổ. Người đàn ông cô tươngr răngf sẽ bảo vệ cô cả cuộc đời này có thể thốt ra những lời này được ư? Cái đám cưới này chẳng qua họ tổ chức là để thu tiền cưới mà thôi. Cô không thể nào để người ta sỉ nhục mẹ mình thêm được nữa. Cô đứng dậy tháo từng món trang sức, đủ 50 cây vàng cùng với 5 cuốn sổ đỏ trả lại cho nhà chồng rồi dõng dạc nói:

“Một đám cưới mà người ta sỉ nhục đấng sinh thành của tôi thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi xin trả lại tất cả – vàng cưới, sổ đỏ, của hồi môn, và cả danh phận dâu con nhà này”.

Cả đám cưới sững sờ. Mẹ chồng giận tím mặt:

“Cô nghĩ mình là ai mà dám nói thế?”

Mai mỉm cười nhạt, nói chậm rãi:

“Tôi chỉ là con của một người mẹ nhặt rác. Nhưng mẹ tôi dạy tôi một điều — ‘Đừng bao giờ cúi đầu trước kẻ coi thường người khác.’”

Nói rồi, cô xoay người bước đi. Ngoài cổng, mẹ Mai vẫn đang lặng lẽ ngồi bên đống quà mừng, tay cầm chiếc nón cũ. Mai tiến lại, nắm tay mẹ, nghẹn ngào:

“Mẹ ơi, mình về thôi. Con không cần đám cưới này nữa.”

Hai mẹ con dắt nhau về quê trong ánh mắt sững sờ của quan khách.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!