Mẹ chồng ở ba ngày, chồng tôi như biến thành người khác.
CÂU CHUYỆN: NGÀY TÔI BỎ LẠI CHÌA KHÓA TRÊN KỆ GIÀY
Đêm hôm đó, khi tôi đứng trong bếp nhìn mâm cơm nguội lạnh, một cảm giác rất kỳ lạ trườn qua tim tôi—nhẹ như hơi thở, nhưng buốt đến gai người.
Một ý nghĩ lóe lên, nhỏ thôi, nhưng như một vết cắt:
“Mình đã sống cuộc đời của người khác bao lâu rồi?”
Chỉ đến khi mẹ chồng tôi ở lại ba ngày… tôi mới nhìn rõ hôn nhân của mình.
Một hôn nhân lệch lạc mà lâu nay tôi tưởng là bình yên.
1. Ba ngày – và cuộc đời tôi bị chấm điểm như bài kiểm tra
Mẹ chồng vừa đặt chân vào nhà, tôi đã thấy ánh mắt bà lướt qua mọi thứ như một chiếc máy quét lỗi: sàn nhà → tủ bếp → rèm cửa → tôi.
– Nhà lau thế này còn bẩn lắm.
– Nấu gì mà dầu mỡ.
– Phụ nữ nói năng phải nhẹ nhàng, chứ cái kiểu con dâu nhà này…
Bà chê tôi trước mặt chồng tôi như thể tôi là người giúp việc vừa làm đổ vỡ đồ đạc.
Tôi im lặng, không phản bác, vì tự nhủ: “Bà lớn rồi, bà không thích mình thì cũng chịu. Ba ngày thôi.”
Nhưng tôi không ngờ, chính ba ngày ấy đã biến chồng tôi thành một người khác.
Ngày thứ tư—tức là ngày mẹ vừa rời đi—anh bắt đầu.
– Canh em nấu nhiều dầu.
– Rau em xào mặn quá.
– Lau nhà kiểu gì mà vẫn dính bụi?
– Em nói chuyện to quá, người phụ nữ mà không biết ý tứ.
Tất cả mọi lời phàn nàn đều mở đầu bằng ba chữ:
“Mẹ nói rồi…”
Tôi nghe mà gai sống lưng.
Từng chữ như một cái móc, móc vào cổ họng tôi, siết lại.
Tôi nhìn anh, người đàn ông từng là chỗ dựa của tôi, mà cảm giác xa lạ dâng lên theo từng câu anh đọc lại lời mẹ.
Anh không còn là người chồng của tôi nữa.
Anh là cái loa phát lại lời mẹ anh.
2. Mâm cơm tối – và câu nói làm cánh cửa trong lòng tôi đóng lại
Tối hôm đó, tôi dọn cơm xong, nhẹ nhàng nhắc:
– Anh ăn cơm đi, canh nguội rồi.
Anh không nhìn bàn ăn.
Mắt dán vào tivi.
Tôi phải tắt tivi để anh chịu đứng dậy.
Anh lấy đũa, gắp một miếng rau, nhai hai cái rồi cau mày:
– Mặn quá!
Tôi nếm lại.
Nhạt như nước lã.
Nhưng anh vẫn gằn giọng:
– Mẹ nói rồi, phụ nữ nấu nướng mà không tinh tế là hỏng hết. Em phải sửa đi!
Tôi nhìn anh.
Cảm giác mệt đến mức không buồn cãi.
Tôi chỉ hỏi rất nhẹ:
– Anh nói xong chưa?
Câu đó khiến anh khựng lại.
Có lẽ anh chờ tôi khóc, hoặc cãi nhau, chứ không phải cái bình thản đến lạnh người ấy.
Tôi dọn bát, rửa sạch từng cái, lau khô.
Không khóc.
Không run.
Không đau.
Chỉ thấy… trống rỗng.
3. Ba năm hôn nhân, tôi bỗng nhận ra mình chỉ là “sản phẩm cần chỉnh sửa”
Tôi đứng trước bồn rửa, nhìn đôi tay mình nhăn lại vì nước, và đột nhiên thấy… thương chính mình vô cùng.
Ba năm hôn nhân, tôi đã lo hết:
– Nhà cửa tôi dọn.
– Cơm nước tôi nấu.
– Anh bệnh tôi chăm.
– Anh tăng ca tôi lo.
Tôi nghĩ chúng tôi là bạn đồng hành.
Nhưng hóa ra trong mắt anh, tôi chỉ là một người vợ cần được mẹ anh phê duyệt.
Nếu mẹ anh nói tôi chưa tốt—tức là tôi không đáng để anh trân trọng.
Tôi sấy tay.
Tắt đèn bếp.
Và quyết định trong khoảnh khắc đó:
Tôi phải rời khỏi cái lồng này.
4. Đêm cuối – anh ngủ bình yên, còn tôi thức đến sáng
Đêm ấy, anh ngủ say, thỉnh thoảng còn cười nhẹ, chắc đang mơ giấc mơ nào đó không liên quan gì đến tôi.
Còn tôi nằm mở mắt nhìn lên trần nhà.
Càng nghĩ càng thấy… không còn gì để giữ.
Tôi bật điện thoại.
Cuộn danh bạ đến tên người mà tôi nghĩ đến đầu tiên:
chị tôi.
Chị bắt máy chỉ sau hai hồi chuông.
– Sao vậy? Giọng em lạ quá.
Tôi im một lúc lâu rồi mới nói được một câu:
– Chị ơi… em mệt lắm. Cho em qua chỗ chị ở ít hôm được không?
Chị không hỏi gì thêm.
Chỉ nói:
– Thu xếp đi. Nhà chị lúc nào cũng có chỗ cho em.
Chỉ một câu đó thôi, nước mắt tôi rơi xuống gối, âm thầm và không tiếng động.
Tôi dậy, mở tủ, xếp đồ vào vali.
Không phải Paris.
Không phải đi xa.
Chỉ là… rời khỏi nơi đã thôi gọi là “nhà”.
5. Sáng sớm – tôi bỏ chìa khóa lên kệ giày và bước đi
Sáng hôm sau, khi ánh sáng đầu tiên của ngày chiếu qua khe cửa, anh vẫn ngủ.
Tôi đứng dậy thật nhẹ, mặc quần áo, trang điểm đơn giản.
Trong gương là một người phụ nữ đã không còn cam chịu nữa.
Tôi kéo vali ra phòng khách.
Căn nhà ba năm gắn bó, sáng nay trông xa lạ như phòng trọ của người khác.
Tôi lấy chùm chìa khóa đặt đúng chỗ anh dễ thấy nhất—be kệ giày.
Không để lại một lời nhắn.
Vì không cần thiết.
Tôi mở cửa.
Âm thanh “tách” nhẹ vang lên—nghe như một dấu chấm hết rất gọn gàng.
Tôi bước ra.
Không quay đầu.
Thang máy đóng lại, cắt đứt giữa tôi và người đàn ông vẫn đang ngủ say trong căn phòng kia.
6. 23 cuộc gọi nhỡ – nhưng không có cuộc nào khiến tôi đổi ý
Khi tôi đến nhà chị, điện thoại rung liên tục.
Chồng tôi gọi.
23 cuộc gọi nhỡ.
Rồi tin nhắn:
– Em đang ở đâu?
– Anh xin lỗi.
– Có chuyện gì về nói chuyện.
– Em lớn rồi mà làm trò gì vậy?
Tôi đặt điện thoại úp xuống bàn.
Tôi không muốn giải thích.
Không muốn tranh cãi.
Không muốn chống lại người đàn ông luôn lấy câu “mẹ nói…” làm kim chỉ nam.
Tôi chỉ muốn bình yên.
7. Một tuần sau – tôi nhận ra mình đã chọn đúng
Tôi ở nhà chị một tuần.
Giúp chị chăm cháu, phụ chị công việc, tối nằm đọc sách, sớm dậy uống cà phê ngoài ban công.
Tôi sống như một người bình thường—không lo bị chấm điểm, không bị soi từng câu nói, không bị phán xét vì lau nhà “chưa đúng chuẩn”.
Mỗi ngày qua đi, tôi lại thấy nhẹ hơn.
Nhẹ đến mức… tôi sợ quay lại căn nhà cũ sẽ nặng nề trở lại.
Và tôi biết—mình không thể quay về nữa.
8. Cuộc điện thoại cuối cùng – tôi nói câu mà ba năm nay chưa từng dám nói
Một buổi chiều, anh gọi.
Lần này tôi bắt máy.
– Em về đi. Nhà cửa bừa bộn hết rồi.
Tôi cười.
Nụ cười buồn và rất tỉnh táo.
– Hạo… em rời đi không phải vì bụi nhà. Cũng không phải vì canh mặn hay rau nhạt.
Em rời đi vì em không muốn sống cuộc đời phải xem ý mẹ anh mới được phép thở.
Anh im lặng.
Tôi nói tiếp:
– Trong ba năm, em chưa từng thuộc về anh. Em thuộc về những tiêu chuẩn mẹ anh đặt ra.
– Em nói gì vậy? – giọng anh gắt lên, bối rối.
– Em nói rõ rồi.
Nếu anh muốn sống theo ý mẹ anh, được.
Nhưng em sẽ không sống theo ý hai người nữa.
– Vậy… em muốn ly hôn?
Tôi thở ra một hơi rất nhẹ.
– Ừ.
Không phải vì em ghét anh.
Mà vì em đã thương em rồi.
Tôi tắt máy.
Lần này là thật.
Tắt cả quá khứ phía sau.
9. Và cuối cùng—tôi trở lại với chính mình
Tôi không đi đâu xa.
Không du lịch.
Không biến mất.
Tôi chỉ chọn một nơi khác để sống—nơi có sự tôn trọng, sự lắng nghe, và có người yêu thương tôi không điều kiện.
Cuộc sống mới không hào nhoáng.
Nhưng mỗi ngày tôi thức dậy đều thấy tâm mình yên hơn.
Tôi học được một điều:
Phụ nữ không sợ thiếu, chỉ sợ bị coi thường.
Và một khi trái tim họ đóng lại—không ai mở ra được nữa.
Tôi đã làm điều đúng đắn nhất cho mình.
Không phải bỏ chồng.
Mà là trở về với cuộc đời vốn thuộc về tôi.





