TҺιếu Tá BȇпҺ Bồ Tát Vợ Gιữa Quáп Ăп Đȏпg KҺácҺ, Nào Ngờ 10 PҺút Sau Mẹ Vợ Đạι Tá Bước Ra Và Cáι Kết

TҺιếu Tá BȇпҺ Bồ Tát Vợ Gιữa Quáп Ăп Đȏпg KҺácҺ, Nào Ngờ 10 PҺút Sau Mẹ Vợ Đạι Tá Bước Ra Và Cáι Kết

Cả quán ăn náo nhiệt bỗng chốc im bặt, mọi ánh mắt đổ dồn về phía người phụ nữ nhỏ bé đang ôm má, đôi mắt đỏ hoe nhưng cố giữ bình tĩnh. Nguyễn Thanh Hương – 32 tuổi, vợ của Thiếu tá Đỗ Minh Quân – chưa bao giờ nghĩ có ngày mình bị chính chồng hợp pháp tát trước mặt thiên hạ, chỉ vì muốn bảo vệ ả nhân tình lẳng lơ đang đứng sau lưng hắn.

Khoảnh khắc ấy như xé toạc lòng cô. Và rồi đúng lúc tất cả tưởng Hương sẽ nhẫn nhịn quay đi, cửa bếp quán ăn bật mở cạch một tiếng. Từ bên trong, một người phụ nữ bước ra – dáng người thẳng tắp, phong thái sắc lạnh. Bộ quân phục cấp bậc Đại tá trên vai khiến cả quán chết sững. Đó là mẹ ruột của Hương.

Chỉ 10 phút sau, cuộc đời của Thiếu tá Quân hoàn toàn sụp đổ.


Câu chuyện bắt đầu từ một buổi chiều tưởng bình yên…

Hương vừa tan ca ở phòng pháp chế của Công an tỉnh thì nhận được tin nhắn của chồng:
“Qua quán Phượng Hoàng đi, anh có chuyện muốn nói.”

Cô mỉm cười. Tưởng chồng muốn bàn về kế hoạch sinh con thứ hai nên Hương nhanh chóng đi đến. Không ngờ, cảnh tượng trước mắt khiến cô chết đứng: Quân đang ngồi tay trong tay với một cô gái trẻ, son phấn sặc mùi thị trường, cười khúc khích như vừa chiếm được chiến thắng lớn.

Nhìn thấy vợ, Quân không ngại ngần đẩy ghế đứng dậy.

À, tới rồi à? Ngồi xuống đi, có chuyện này muốn thông báo.

Hương cố giữ bình tĩnh:

Cô ta là ai?

Cô gái trẻ bĩu môi, khoanh tay:

Chị hỏi thử coi, người đàn ông nào lại chịu sống với bà vợ khô khan như chị? Anh Quân qua chỗ tôi là đúng rồi.

Cả quán bắt đầu xì xào. Hương hơi run, nhưng giọng vẫn nhỏ nhẹ:

Ở nhà còn bố mẹ chồng, còn con. Tự trọng của anh để ở đâu?

Quân cười khẩy:

Tự trọng? Tôi đã chịu đựng cô đủ rồi. Hôm nay, ký đơn ly hôn đi.

Rồi hắn thản nhiên đặt tờ giấy lên bàn.

Hương sững sờ. Nhưng chưa kịp phản ứng thì cô bồ trẻ đột nhiên hất mạnh ly nước về phía cô:

Tỉnh đi chị gái. Giữ đàn ông không được thì buông ra cho người khác dùng.

Tiếng “choang” vang lên khi ly thủy tinh rơi xuống nền gạch. Quân lao đến, không phải để bảo vệ vợ… mà là đỡ lấy tay bồ, rồi tát Hương một cái trời giáng:

Đừng có hỗn! Mày đổ nước lên người Hoa là tao cho mày biết tay!

Tiếng xôn xao dậy lên trong quán. Có người can, có người quay clip. Hương ôm mặt, nước mắt rơi không phải vì đau mà vì cảm giác nhục nhã cùng cực.

Nhưng Quân chưa dừng lại. Hắn hung hăng kéo vợ ra phía cửa:

Cút về nhà đi, tao bảo sẽ giải quyết sau.

Vừa lúc ấy, cửa bếp bật mở.


Người phụ nữ có quân hàm Đại tá xuất hiện

Đại tá Lê Bạch Tuyết, mẹ ruột của Hương, đang đi kiểm tra công tác an ninh ở khu vực lân cận thì ghé quán ăn quen để nghỉ chân. Không ngờ vừa bước ra đã nghe thấy tiếng xô xát và thấy cảnh con gái mình bị tát.

Quân chưa kịp hiểu chuyện gì, bà Tuyết đã đứng chặn trước mặt hắn, ánh mắt sắc như dao:

Ai cho phép cậu động vào con gái tôi?

Quân tái mặt, lập cập đứng nghiêm theo phản xạ quân nhân.

B… bác… bác ở đây…?

Tôi ở đây thì sao? Một Thiếu tá có đạo đức như cậu mà dám làm nhục vợ ở nơi công cộng? Bạo lực gia đình trước mặt cấp trên của vợ?

Quân cứng họng. Cô bồ đứng sau lưng hắn cũng run như cầy sấy.

Bà Tuyết quay sang Hương, nhẹ nhàng lau nước mắt cho con:

Con có sao không?

Hương nghẹn ngào:

Con không sao… mẹ đừng làm lớn chuyện…

Không làm lớn? Nó dám tát con gái tôi trước mặt dân, con nghĩ tôi bỏ qua được à?

Nói rồi, bà quay lại phía Quân, giọng trầm xuống:

Cậu Minh Quân. Từ giây phút này, tôi yêu cầu cậu tạm dừng mọi nhiệm vụ để chờ điều tra. Hành vi cậu vừa thể hiện đã vi phạm nghiêm trọng quy định về tác phong cán bộ trong ngành.

Quân tái mét:

Bác… sao nghiêm trọng thế…? Chúng con chỉ cãi nhau…

Cãi nhau mà dẫn bồ về, rồi hành hung vợ? Tôi sẽ lập báo cáo gửi thẳng lên Ban giám đốc. Và tôi đảm bảo với cậu: chuyện này sẽ không dừng ở mức kiểm điểm đâu.

Cả quán im phăng phắc.


10 phút sau, tổ công tác xuất hiện

Những chiếc xe chuyên dụng dừng trước cửa quán khiến ai cũng ngỡ như đang xem phim. Một tổ công tác được cử đến theo lệnh của bà Tuyết: trích xuất camera, lấy lời khai nhân chứng, lập biên bản hành vi bạo lực.

Quân luống cuống:

Em là chồng hợp pháp của cô ấy! Đây là chuyện gia đình!

Một cán bộ đáp lạnh te:

Chuyện gia đình mà phá hoại trật tự công cộng, hành hung phụ nữ, lại còn xảy ra trong thời điểm anh đang mặc sắc phục ngành? Xin lỗi, không đơn giản vậy đâu Thiếu tá.

Cô bồ cuống cuồng níu áo Quân:

Anh làm gì đi chứ! Em sợ!

Quân giật tay ra:

Cô im đi! Tất cả là tại cô!

Câu nói ấy khiến trong quán bật lên vài tiếng cười mỉa. Nhiều người lắc đầu:

Lúc nãy còn ôm nhau tình tứ, giờ lại đổ lỗi cho nhau rồi…

Trong lúc Quân bị mời về làm việc, bà Tuyết dìu Hương lên xe, ánh mắt đầy thương xót:

Từ giờ con về nhà mẹ. Đừng nhẫn nhịn nữa.

Hương bật khóc nức nở. Bao nhiêu uất ức dồn nén mới được giải phóng.


Những ngày sau đó – cú lao dốc của một Thiếu tá ngoại tình

Chỉ trong 24 giờ, đoạn clip Quân tát vợ được lan truyền khắp mạng xã hội. Hình ảnh Thiếu tá bảo vệ bồ, làm nhục vợ càng khiến dư luận phẫn nộ.

Cơ quan nơi Quân công tác lập hội đồng kỷ luật. Kết quả điều tra cho thấy Quân không chỉ ngoại tình mà còn nhiều lần bạo lực tinh thần với Hương. Thậm chí, hắn còn rút tiền chung của gia đình để chu cấp cho bồ.

Bà Tuyết không hề dùng quyền lực để ép, nhưng bà đưa ra bằng chứng rành rành, ai cũng phải gật đầu.

Cuối cùng, Quân bị:

  • Tước toàn bộ chức vụ

  • Hạ cấp bậc

  • Chuyển công tác sang đơn vị khác làm nhiệm vụ hỗ trợ, không tiếp xúc dân

  • Thanh tra đề nghị xem xét thêm trách nhiệm đạo đức cán bộ

Hắn sụp đổ hoàn toàn. Và người bồ trẻ nhanh chóng biến mất ngay khi biết Quân bị kỷ luật.


Ngày Quân tìm về cầu xin tha thứ

Một buổi tối mưa, Hương đang ở nhà mẹ thì nghe tiếng gõ cửa.

Quân đứng đó – đầu tóc rối bù, gương mặt hốc hác.

Hương… cho anh gặp con một chút…

Hương bình tĩnh:

Con đang ngủ. Anh về đi.

Quân chắp tay:

Anh sai rồi… Hương ơi… tha lỗi cho anh… Cho anh một cơ hội làm lại…

Hương nhìn thẳng vào mắt chồng cũ:

Cơ hội à? Lúc anh tát tôi trước mặt thiên hạ, anh có nghĩ đến cơ hội của tôi không? Lúc anh ôm ả ta mà nhục mạ tôi, anh có nghĩ đến lòng tự trọng của vợ không?

Quân quỵ xuống:

Anh mất tất cả rồi… Chỉ còn mỗi em và con thôi…

Hương lắc đầu, giọng xúc động nhưng dứt khoát:

Không, Quân. Cái anh mất hôm nay, là thứ anh đã tự tay ném đi từ lâu: lòng tin, sự tôn trọng và gia đình. Tôi không còn là người phụ nữ nhẫn nhịn vì anh nữa.

Đúng lúc đó, bà Tuyết bước ra:

Cậu về đi. Con gái tôi đã chịu đủ rồi.

Cánh cửa đóng lại. Quân đứng bần thần dưới cơn mưa, như một kẻ bại trận hoàn toàn.


Một cái kết đầy hả hê

Ba tháng sau, Hương chính thức ly hôn. Cô tìm được công việc mới với mức lương cao hơn, môi trường tốt hơn. Hương thay đổi ngoại hình, trở nên xinh đẹp và tự tin hơn bao giờ hết.

Một ngày tình cờ đi ngang qua, Hương thấy Quân đang đứng điều phối giao thông tại một ngã ba nhỏ. Ánh mắt hắn khi nhìn thấy cô vừa chua chát vừa hối hận.

Hương chỉ mỉm cười nhẹ rồi bước đi. Không oán hận. Không níu lại.

Bởi vì cô hiểu:
Người phụ nữ khi tự đứng trên đôi chân của mình… chính là lúc mạnh mẽ nhất.

Còn Quân… cái giá hắn phải trả không phải là kỷ luật hay mất chức.

Mà là mất đi người vợ đã từng yêu thương hắn nhất trên đời.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!