CHỒNG HẤT NƯỚC SÔI VÀO VỢ GIỮA CÔNG TY, TIỂU TAM CƯỜI HẢ HÊ – 30 PHÚT SAU CẢ HAI KHÓC KHÔNG THÀNH TIẾNG

CHỒNG HẤT NƯỚC SÔI VÀO VỢ GIỮA CÔNG TY, TIỂU TAM CƯỜI HẢ HÊ – 30 PHÚT SAU CẢ HAI KHÓC KHÔNG THÀNH TIẾNG

Ngày hôm đó, Minh – chồng tôi – gọi tôi lên công ty với lý do “có chuyện quan trọng cần ký”. Nghe giọng anh ta lạnh tanh, tôi đã linh cảm sắp có điều gì không ổn. Nhưng tôi không ngờ… thứ chờ mình lại là sự nhẫn tâm đến mức không còn tính người.

Tôi – Lan, nhân viên kế toán, cưới Minh được 6 năm. Tất cả vốn là một gia đình bình thường, cho đến khi anh ta lên chức phó phòng. Từ ngày đó, anh ta đổi tính, đi sớm về khuya, điện thoại đặt mật khẩu, tiền bạc giấu giếm. Tôi nghi ngờ nhưng vẫn cố chịu đựng, nghĩ rằng chỉ cần mình giữ nhà, giữ con, giữ sự tử tế… mọi thứ sẽ ổn.

Tôi đã sai.


1. Cuộc gọi định mệnh

Tôi bước vào công ty của Minh, cả phòng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Có thương hại. Có khinh thường. Có cả sự hả hê không che giấu.

Và rồi tôi nhìn thấy – nhân viên mới, mặt son phấn, chân dài, váy ngắn, đứng cạnh Minh như thể vợ sắp cưới.

Cô ta khoanh tay, nhếch mép:

– Ủa, chị tới thiệt luôn hả? Tôi tưởng loại đàn bà bị chồng chán như chị phải biết điều mà ở nhà chứ.

Cả phòng xã vào những tiếng xì xào. Tôi cố giữ bình tĩnh, hỏi Minh:

– Em lên đây để ký giấy tờ gì?

Minh không trả lời. Anh ta chỉ đưa cho tôi tập hồ sơ, ánh mắt lạnh như băng:

– Ký vào đây. Đơn ly hôn.

Tôi chết lặng, tay run lên. Chưa kịp phản ứng, Hà đã cười the thé:

– Anh Minh nói chị lì, chắc phải cho chị tỉnh ra. À, cà phê nóng mới pha, chị uống không?

Nhưng cô ta không đưa ly cà phê cho tôi. Cô ta đưa cho… Minh.

Và tất cả xảy ra chỉ trong đúng 3 giây.


2. Cú tạt nước kinh hoàng

Minh hất thẳng ly cà phê sôi vào mặt tôi.

Tôi nghe tiếng da mình bỏng rát, mùi khét nhẹ bốc lên. Tôi đau đến choáng váng, cả người chao đảo rồi ngã quỵ.

Cả phòng ồ lên.

Nhưng đáng sợ nhất… là tiếng cười của Hà.

Cô ta vỗ tay:

– Trời ơi, em không ngờ anh mạnh tay vậy luôn đó! Khéo chị ta xấu thêm vài phần… đỡ giành đàn ông.

Minh chống nạnh:

– Loại đàn bà không biết điều thì phải dạy vậy mới nhớ!

Tôi đau đến mức không thể thở nổi, nước mắt chảy xuống hòa cùng cơn bỏng rát. Nhưng trái tim còn đau hơn mặt.

Người đàn ông từng thề sẽ bên tôi cả đời… lại nhẫn tâm như vậy chỉ vì một ả đàn bà lẳng lơ.

Nhưng điều Minh và Hà không biết… chính là:

Có người đã nhìn toàn bộ cảnh tượng đó. Và chỉ 30 phút nữa thôi, tôi không còn là kẻ bị sỉ nhục nữa.


3. Người xuất hiện bất ngờ

Khi Minh đang quát nhân viên không được giúp tôi, thì cửa phòng bật mở.

Một phụ nữ trong bộ vest đen bước vào. Ánh mắt sắc lạnh, dáng chuẩn, khuôn mặt rất quen.

Chính là chị Hương – đội phó đội cảnh sát kinh tế, chị họ của tôi.

Chị hét lên:

MINH! CẬU VỪA LÀM CÁI GÌ THẾ?!

Minh tái mặt:

– Chị… sao chị lại ở đây?

Hà vội sửa váy, cười gượng:

– Chị… chị hiểu nhầm rồi. Chị ta té vô ly cà phê…

Chưa kịp nói hết câu, chị Hương giơ điện thoại:

– TÔI QUAY LẠI HẾT RỒI. TỪ LÚC CẬU HẤT NƯỚC SÔI ĐẾN LÚC CÔ TA CƯỜI CỢT!

Cả phòng im phăng phắc.

Hà mặt tái mét, đứng không vững. Minh lắp bắp:

– Chị ơi… chuyện gia đình… đừng làm lớn…

– Gia đình? – chị Hương cười lạnh – Hành vi hành hung, gây thương tích, xúc phạm, nhục mạ – ở công ty, trước đám đông! Cậu nghĩ luật pháp là trò chơi à?

Rồi chị quát lớn:

GỌI CẤP CỨU NGAY!

Nhân viên ùa tới đỡ tôi, ai cũng run rẩy.

Minh lao tới định kéo tay tôi lại:

– Đừng đưa nó đi! Nó giả vờ thôi!

Chát!

Một cái tát nổ vang. Nhưng không phải từ Hà. Mà là từ chị Hương.

– Cậu còn động vào vợ cậu lần nữa, tôi còng tay ngay tại chỗ.


4. 30 phút khiến cả hai khóc không thành tiếng

Tôi được đưa đến bệnh viện. Lúc ấy, theo quy định điều tra tạm thời, cả Minh và Hà bị giữ lại trụ sở công an để lấy lời khai trước.

30 phút sau, khi tôi đang được bác sĩ xử lý vết bỏng, chị Hương bước vào, đưa cho tôi chai nước.

– Em đừng lo. Hai đứa đó đang khóc như mưa trong trụ sở rồi.

Tôi thở hắt, nghẹn lại:

– Em không muốn họ đi tù… Em chỉ muốn một cuộc sống bình yên…

Nhưng chị Hương lắc đầu:

– Bình yên không đến với người không biết bảo vệ mình. Em nhìn xem, em đã chịu đựng bao lâu rồi? Hôm nay mà không có camera, không có người làm chứng, em sẽ bị gán tội “giả vờ bị thương” đó.

Tôi im lặng, nước mắt cứ rơi.

Sau 30 phút lấy lời khai, Minh và Hà bị đưa vào phòng họp để nghe thông báo sơ bộ. Và theo lời một điều tra viên kể lại với chị Hương:

Cả hai đã gục xuống, khóc không thành tiếng khi nghe 3 quyết định sau:

1. Công ty lập biên bản đuổi việc Minh và Hà ngay lập tức.

– Hành hung – Vi phạm đạo đức – Ảnh hưởng hình ảnh doanh nghiệp.
– Toàn bộ camera phòng họp làm bằng chứng.

2. Minh đối diện tội “Cố ý gây thương tích”.

Khung phạt có thể lên đến 3 năm tù.

3. Hà bị xử lý tội “Đồng phạm và xúc phạm nghiêm trọng”.

Hà hét lên:

– CHÚNG TÔI YÊU NHAU! CHÚNG TÔI KHÔNG CÓ TỘI!

Điều tra viên lạnh lùng:

– Ở đây không ai xử chuyện yêu đương. Chúng tôi xử hành vi phạm pháp.

Minh sụp xuống, ôm đầu:

– Tôi xin… cho tôi gặp vợ tôi… Tôi sai rồi…

Hà nhìn Minh, gào lên:

– Anh hứa bỏ vợ cưới em mà! Giờ bỏ em sao?!

Một vụn bi kịch tự nổ tung trước mặt mọi người. Không ai thương hại.


5. Cái kết dành cho kẻ phản bội

Ba ngày sau, tôi xuất viện. Vết bỏng đã giảm nhưng vết thương trong lòng thì vẫn còn.

Minh đến xin gặp nhưng tôi không đồng ý. Chị Hương xử lý giúp tôi mọi thủ tục ly hôn, lệnh cấm tiếp xúc và hồ sơ đòi bồi thường.

Hà thì biến mất khỏi thành phố sau khi bị công ty công khai lý do sa thải.

Còn Minh…
Mất chức, mất việc, mất danh dự, mất cả gia đình.

Người đàn ông từng nghĩ mình quyền lực, từng nghĩ có thể dẫm lên vợ mà không sao… giờ ngồi một mình trong phòng trọ, ôm mặt khóc vì sợ hãi tương lai.

Tôi nghe nói, hôm bị dẫn giải, Minh vừa khóc vừa nói:

– “Tôi chỉ nổi nóng… Tôi không cố ý… Tôi sai rồi… Đừng cho vợ tôi xem clip đó…”

Nhưng mọi chuyện đã quá muộn.


6. Phần kết hả hê nhưng cũng đầy thức tỉnh

Một tháng sau, tôi nhận được giấy tờ hoàn tất ly hôn. Tôi nhìn tấm giấy mà nhẹ bẫng. Vậy là cuối cùng, tôi cũng thoát khỏi người đàn ông tưởng là bờ vai, nhưng hóa ra chỉ là kẻ phản bội nhẫn tâm.

Chị Hương vỗ vai tôi:

– Từ giờ, em sống cuộc đời của chính em. Thứ gì độc hại, dứt khoát bỏ. Không ai có quyền làm đau em thêm lần nào nữa.

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng như được hồi sinh.

Kẻ phản bội, kẻ đi cùng phản bội – đều trả giá đắt.
Còn người chịu đựng, cuối cùng đã đứng lên, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!